Chương: 166
Chỉ là một vài từ ngắn gọn, lại giống như một trái bom hạng nặng, khiến xung quanh lập tức bùng nổ.
Mọi người đều bày ra biểu cảm khó tin, không thể tin vào tai mình.
“Đùa cái gì vậy?”
“300..tỷ Ngay cả người giàu nhất của Đại Ninh, cũng không có được nhiều tiền như vậy!”
“Cái giá trên trời này! Đây rõ ràng là đang giở trò với ông Kiều Bát!”
Ông Kiều Bát tức giận đến cực điểm, đôi mắt rực lửa, nhìn chằm chằm vào Tần Vũ Phong:”Nhóc con, cậu ăn gan hùm rồi đúng không, dám đối đầu với nhà họ Kiều chúng tôi?”
“Giá tôi đã đưa ra rồi, bây giờ là ông quá nghèo, không trả nổi tiền! Nếu như là như vậy, thì đừng có ngáng đừng, cút sang một bên!”
Tần Vũ Phong nói xong, tiếp tục kéo lê thi thể của Kiều Thiên Dã, đi hướng ra phía bên ngoài.
“Cậu!!!”
Ông Kiều Bát năm chặt tay, cố gắng ngăn lại.
Nhưng vì khiếp sợ sự oai hùng của hơn chục nghìn binh sĩ, ông ta không dám hành động hấp tấp.
Về phần những vị khách mời khác , bọn họ tản ra hai bên nhường đường cho Tần Vũ Phong.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hôm nay cuộc đấu thi này, Tân Vũ Phong giành được đại thắng, nghiền nát Kiều gia, khiến cho bọn họ thất bại thảm hại.
Ngay cả một người có bản lĩnh có dã tâm ngầm như ông Kiều Bát!
Ở trước mặt Tần Vũ Phong, nhưng cũng phải đầu hàng.
Rất nhanh, Tần Vũ Phong đã kéo lê thi thể, đều hướng về phía trước, cuối cùng đi đến trước một cái rãnh thoát nước.
Nước đục ngầu và vô số rác thải trôi nổi.
Cái mùi hăng hắc khiến người ta không khỏi bịt mũi, cảm thấy buồn nôn.
“Nhóc con, cậu đưa Thiên Dã tới đây làm gì?”
Ông Kiều Bát không khỏi hỏi, đồng thời trong lòng sinh ra một dự cảm không lành rất rõ ràng. Tần Vũ Phong quay đầu nhìn ông ta, ánh mắt chợt lạnh: “Tên cặn bã giống như Kiều Thiên Dã, không xứng đáng được chôn cất yên nghỉ, cho nên để cho cái rãnh thoát nước này, là mồ chôn của anh tai”
Cái gì?!
Ông Kiều Bát toàn thân run mạnh: “Dừng tay! Mau buông thi thể của Thiên Dã xuống, nếu không tôi và cậu không xong đâu!”
Sự uy hiếp của ông ta, đối với Tần Vũ Phong đều là vô nghĩa.
Tần Vũ Phong giơ bàn tay to, ném một cái thật mạnh.
“Bụp!”
Thi thể ở trên không trung, tạo thành một đường parabol.
“Không I!!!”
Mắt Ông Kiều Bát như bị nứt ra, ông †a gầm lên một tiếng đau đớn, nhưng căn bản không thể thay đổi được gì.
Dưới con mắt của mọi người.
Cơ thể của Kiều Thiên Dã trực tiếp rơi xuống mương nước hôi thối, ngay lập tức bị rác rưởi nhấn chìm, chìm xuống đáy nước, biến mất không còn tăm tích.
Ngay sau đó, Tiêu Mặc Chiến cũng ném xác một con lợn và một con chó xuống mương, cùng mai tháng theo Kiều Thiên Dã.
Để lợn và chó bầu bạn, cùng nhau đi xuống Hoàng Tuyền!
“Phụt!”
Ông Kiều Bát tức giận trực tiếp nôn ra máu, vẻ mặt trắng bệch, giống như trong nháy mắt già đi hơn mười tuổi.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, vốn đã là một sự đả kích vô cùng lớn rồi!
Giờ đây, thi thể của Kiều Thiên Dã còn bị ném xuống con mương bốc mùi, ngay trước mắt ông ta, điều này càng khiến ông ta thêm đau thương vô cùng.
“Các người còn đứng ngơ ra đó làm gì, còn không mau nhảy xuống, vớt thi thể của Thiên Dã lên!”
Ông Kiều Bát hướng về phía thuộc hạ, ra lệnh.
Mấy trăm tên côn đồ dù không muốn nhưng cũng chỉ biết cắn răng chịu đạn, nhảy xuống.
Tuy nhiên, thi thể của Kiều Thiên Dã đã chìm ngập trong rác, dòng nước chảy rất hỗn loạn.
Muốn tìm được thi thể, không khác nào việc mò kim đáy bể!
Ngay sau đó, ông Kiều Bát lại quay người lại nhìn Tần Vũ Phong, nghiến răng nghiến lợi: “Thiên Dã đã chết rồi, cậu còn muốn dày vò thi thể của thằng bé nữa! Hành vi như vậy, đúng là phát rồ, mất trí, khiến người khác phẫn nộ tới cực điểm!”
“Hừ!”
Tần Vũ Phong nhếch mép, phản bác nói: “Nếu tôi không tới kịp, Kiều Như đã trở thành đồ chơi của Kiều Thiên Dã!
Loại cặn bã như anh ta, không biết đã hủy họa bao nhiêu thiếu nữ nhà lành rồi!
Tôi giết anh ta, là thay trời hành đạo!”