Chương 1743
Long Uy Thiên Cang của Tần Vũ Phong giống như sự phòng ngự kiên cố nhất trên thế giới này mà không thể phá vỡ nổi vậy.
Dù cho có là bất cứ vị trưởng lão nào công kích thì cũng không thể để phá vỡ Long Uy Thiên Cang của Tần Vũ Phong.
Trong khoảng thời gian ngắn này, vài vị trưởng lão đều không nhịn được mà vô cùng nóng lòng. Bọn họ đều đã tấn công mạnh hơn và cũng không hề nể tình chút nào nhưng đều bị Tần Vũ Phong hoặc là tránh né, hoặc là dứt khoát liền đỡ lấy được.
Tóm lại, Hộ Thể canh khí xung quanh Tần Vũ Phong không bị tan vỡ bởi bất cứ tư thế gì cả, nội kình cả người cũng không có xu hướng bị hao đi.
Ngược lại lại là mấy vị trưởng lão kia.
Bởi vì bọn họ liên tục công kích Tần Vũ Phong không ngừng nên trên mặt dần dần xuất hiện sự ngượng nghịu, mồ hôi như hạt đậu rơi lăn tăn từ trên trán xuống.
Mấy vị trưởng lão này đã ngồi trên vị trí tại La Phù Sơn lâu năm, không biết đã bao lâu rồi không ra tay, bao lâu rồi không chiến đấu.
Càng không nói đến chuyện đối mặt với một kẻ địch mạnh như Tần Vũ Phong.
Hiện tại đã vây quanh tấn công một hồi mà đối phương vẫn chưa bị sao cả, trong khi bọn họ lại tiêu hao đi không ít nội kình bởi vì công kích quá nhiều!
Vài vị trưởng lão âm thầm vô cùng kinh sợ, nhưng trên mặt không dám biểu lộ gì ra.
Thậm chí không dám biểu lộ ra việc hiện tại nội kình của mình đã có chút không đủ. Kẻ địch của bọn họ giống như một con sói vô cùng hung hãn ở trong rừng sâu vậy.
Nó có thể ra tay bất cứ lúc nào. Đừng nhìn hiện tại cậu ta như rơi vào thế hạ phong, nhìn như rơi vào cục diện bị nắm chặt, vẫn luôn bị đánh một cách bị động.
Nhưng tất cả bọn họ đều biết một khi để đối phương tìm được cơ hội thì chỉ sợ đối phương sẽ trực tiếp đánh bại mấy người bọn họ từ điểm yếu nhất! Hơn nữa điều đáng sợ nhất chính là đến bây giờ đối phương vẫn chưa có biểu hiện thua chút nào! Rốt cuộc đây là giả vờ hay đây đúng thật là không tiêu hao chút nội kình nào?
Nhưng cho dù là kết quả thế nào cũng đã đủ đáng sợ.
Chưởng môn ở một bên theo dõi trận chiến mà kinh ngạc không thôi.
Không phải chưởng môn La Phù Sơn không muốn ra tay, thậm chí có thể nói là không dám ra tay!
Mặc kệ nói như thế nào thì Tần Vũ Phong cũng chỉ là một người trẻ tuổi. Nhiều trưởng lão ra tay như vậy mà vẫn không làm được gì, nếu truyền ra ngoài thì thật đúng là đáng chê cười. Nếu chính mình cũng bắt tay nhảy vào nữa thì chỉ sợ sẽ bị người ngoài giới cười đến rụng cả răng.
Mình chính là chưởng môn của La Phù Sơn mà lại liên hợp lại với mấy vị trưởng lão để xuống tay với một người tuổi trẻ thì còn ra thể thống gì nữa chứ?
Đến lúc đó, mặc dù La Phù Sơn có thắng được Tần Vũ Phong đi chăng nữa thì chỉ sợ cũng sẽ trở thành một cho cười cho toàn bộ các Ẩn Môn Môn Phái
Đường đường là người đứng đầu ba sơn năm môn bảy mươi hai tông mà khi đối mặt với một người trẻ tuổi lại phải hợp lực tất cả lại…
Một khi tin tức này truyền ra ngoài thì sợ là toàn hộ danh dự của La Phù Sơn sẽ bị huỷ hoại chỉ trong chốc lát, có khi tương lai mấy chục năm nữa cũng không dám ngẩng đầu lên!
Giờ phút này chưởng môn cực kỳ hy vọng những trưởng lão của mình có thể đánh bại Tần Vũ Phong. ít nhất là tiêu hao nội kình của Tần Vũ Phong đi cũng được.
Như vậy đến lúc đó nếu mình thật sự ra tay thì chỉ cần nhẹ nhàng với Tần Vũ Phong, như vậy cũng không đến nỗi quá khó coi.
Chỉ là cục diện hiện tại trong sân dường như không phát triển theo mong muốn của mình lắm.
Tần Vũ Phong đứng ở giữa mọi người, vẫn là bề ngoài thành thục, sắc mặt không thấy chút hoảng loạn nào mà vô cùng bình tĩnh.
Hoặc là đánh lại hoặc là né, cậu ta nện bước uyển chuyển nhẹ nhàng, không có một chút mệt mỏi cũng không có một cảm giác gì gọi là khó chống đỡ
Điều này thật sự khiến người khác cảm thấy quả là kinh ngạc. Phải biết rằng chư vị trưởng lão không có một ai có thực lực thấp hơn Tông sư tử trọng thiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!