Chương 1749
Chưởng môn ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng: “Tân Vũ Phong ơi là Tần Vũ Phong. “Cậu thật sự là một thiên tài có tiền đồ không thể đong đếm được, cũng là kẻ thù mà La Phù Sơn chúng tôi không muốn đắc tội. “Nếu có thể, tôi thật ra nguyện ý thả mẹ cậu rời đi.”
“Nhưng mà việc này lại cùng chung một nhịp thở với đại trận nghìn năm của La Phù Sơn chúng tôi. Một khi thả mẹ cậu rời đi, sợ rằng nội tình căn cơ của La Phù Sơn chúng tôi sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát “Là một tiền bối, tôi rất thưởng thức cậu, kính nể cậu, nhưng mà làm chưởng môn của La Phù Sơn..
Chưởng môn vừa nói, rút nhuyễn kiểm trong tay áo ra, chỉ về hướng Tân Vũ Phong. “Tôi cũng có thứ mà tôi muốn bảo vệ Khóe miệng Tân Vũ Phong giật hai lần: “Xem giữa chúng ta không tồn tại con đường có thể thương lượng.
Chưởng môn gật gật đầu, nhìn thẳng vào hai tròng mắt Tân Vũ Phong. “Nếu cậu thật sự muốn mang mẹ cậu đi, như vậy hãy phá La Phù Sơn đến mức nghiêng trời lệch đất đi!” Trong mắt Tân Vũ Phong hiện lên sự sắc bén vô cùng.
Trong lòng Tần Vũ Phong biết rõ ràng, chưởng môn trước mắt và mấy trưởng lão trước đó tuyệt đối không cùng một đẳng cấp thực lực.
Thậm chí có thể nói, mấy trưởng lão trước đó khi chống lại Tần Vũ Phong căn bản không có chút phần thắng nào cả.
Thực lực của Tần Vũ Phong đối với bọn họ mà nói giống như biển rộng vậy, sâu không lường được.
Nhưng hiện tại tới trước mặt chưởng môn, hết thảy đều trái ngược.
Ngược lại, với thực lực của chưởng môn, đối với Trần Vũ Phong mà nói lại giống như biển rộng sâu không lường được.
Lúc này đây Tần Vũ Phong không quá nắm chắc phần thắng nữa.
Nhưng như vậy thì sao chứ?!
Vì có thể cứu mẹ ra, cho dù là đầm rồng hang hổ anh cũng muốn đi vào!
Mạng này của anh là do bà ấy cho!
Mặc dù mẹ đã trả lại toàn bộ, Tần Vũ Phong vẫn không hề có một câu oán hận!
Suy nghĩ đến đây, tay Tần Vũ Phong nắm lấy chuôi kiếm của Hiên Viên Kiếm. “Đắc tội rồi!”
Lời nói của Tần Vũ Phong vừa dứt, Hiên Viên Kiếm ra khỏi vỏ từ bên hông.
Trong nháy mắt, một luồng ánh sáng rực rỡ màu tím gần như xuyên phá qua chín tầng trời
Mặc dù hoàng hôn như máu, ánh sáng màu vàng đỏ vô cùng tỏa sáng, dưới sức ảnh hưởng của luồng ánh sáng rực rỡ màu tím cũng phải tạm thời lánh đi!
Mọi người ở La Phù Sơn đều dừng chuyện mình đang làm, được sơ tán xuống chân núi, ngẩng đầu nhìn lên dị tượng trên núi.
Ánh sáng rực rỡ màu tím hướng về phía bầu trời, đã định là có bảo vật quan trọng xuất thế.
Nhưng mà ở La Phù Sơn cũng không nghe qua có bảo vật giống như vậy! “Chẳng lẽ là… Luồng ánh sáng rực kia là do Tần Vũ Phong gây ra?!”
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người ở dưới chân núi khi nhìn lên đỉnh núi đều liên tục sợ hãi than. Tuy rằng theo góc độ hiện tại của bọn họ mà nói thì trên cơ bản không thấy rõ cảnh đánh nhau trên đỉnh núi.
Nhưng bởi vì một chiêu thức hiện tại của Tần Vũ Phong gây ra động tĩnh quá lớn, nhất là một chiêu Thần Trảm trước đó, cho nên hiện tại gần như tất cả ánh mắt của mọi người đều ngưng tụ ở trên đỉnh núi.
Động tác trong lúc đánh nhau không thấy rõ, nhưng mà chiêu thức thì có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Huyền Nhã trưởng lão trước đó nhận thua đã truyền tin cho đệ tử ở bên dưới.
Hiện tại mỗi một đệ tử đều mang sắc mặt ngưng trọng, vội vàng quay lại La Phù Sơn, tìm kiếm sạch sẽ những người ngoài không thuộc về La Phù Sơn, để cho bọn họ tạm thời tụ tập ở dưới chân núi.
Hiện tại dưới La Phù Sơn, tất cả đều biết có một người ngoài đến La Phù Sơn đại náo một trận rất lớn, đã khiến vài trưởng lão bị thương.
Các đệ tử chỉ có thể tận lực giải thích cho nhóm võ giả hôm nay tới tham gia đại hội tỷ thí võ công hiểu, sau đó tiếp tục chờ đợi chỉ thị của chưởng môn.
Hy vọng của tất cả mọi người đều ký thác ở trên người chưởng môn.