Chương 240:
Trai bao?
Lâm Kiều Như cứng họng khi nghe lời này, nhưng cô không ngờ Triệu Quyền lại nghĩ như vậy. “Anh họ, Tần Vũ Phong là…
Tiếp theo, cô giới thiệu thân phận của Tần Vũ Phong trong vài lời. “Cái gì? Hắn ta là con rể của nhà họ Lâm?” Triệu Đại
Hải sửng sốt. “Em họ, em có bị mù không, sao lại ưa thích loại vô dụng này?” Triệu Quyền khinh thường. “Ừ… Với sắc đẹp của con, con có thể tùy ý gả cho một người giàu có, tại sao lại phải rẻ rúng cậu bé nhà nghèo này? Còn chuyện này, con phải giải thích thế nào với Chủ tịch tập đoàn Phong Vân?”, Mã Xuân Phương cũng rất khó hiểu.
Đối mặt với nghi vấn, Lâm Kiều Như lắc đầu giải thích: “Tôi thực sự không liên quan gì đến Chủ tịch tập đoàn Phong Vân, tất cả đều là tin đồn bên ngoài.”
“Không thể nào!”
Triệu Quyền lập tức phản bác lại: “Tôi sớm đã nghe ngóng được chuyện này. Là chủ tịch tập đoàn Phong Vân tỏ tình với cô. Em họ à… sao lại bỏ lỡ nhân duyên tốt như vậy. Rốt cuộc là người đàn ông kia đã cho cô ăn bùa mê thuốc lú gì vậy hả?”
Triệu Đại Hải và Mã Xuân Phương cũng vội vã đến và cố gắng thuyết phục họ một cách tuyệt vọng. “Đúng thế. Cái tên tiểu tử này ngay cả xách dép cho chủ tịch tập đoàn Phong Vân cũng còn không xứng đáng!”
“Đi theo anh ta nửa đời sau này của con biết phải tính sao. Nghe lời mợ, chúng ta đều là người một nhà, mợ nhất định không làm hại con mà!”
Tuy nhiên, dù họ thuyết phục thế nào, Lâm Kiều Như vẫn mím chặt môi, tỏ ra thờ ơ.
Bề ngoài cô ấy yếu đuối nhưng bên trong lại rất kiên định.
Một khi cô ấy quyết định điều gì đó, cô ấy sẽ không bao giờ thay đổi nó.
Theo quan điểm của Lâm Kiều Như, tình yêu là điều thiêng liêng nhất và không thể bị ảnh hưởng bởi sức mạnh đồng tiền.
Không biết tự lúc nào, vì Tần Vũ Phong mà cô vô tình làm đổ giá nến tên là “Tình yêu”.
Cũng từ đó cháy lên khát vọng về tình yêu mãnh liệt nhất.
Cho dù đó có là chủ tịch tập đoàn Phong Vân hay là công tử hào môn thế gia nào đó cũng không thể có được vị trí trong trái tim cô.
Những lời muốn nói đều là mười tám năm trước cậu bé đã cùng cô hẹn ước… “Cậu, mợ, muộn rồi, chúng ta ăn tối trước đã cháu đi nấu ăn ngay!” Lâm Kiều Như nói.
Nghe vậy, Triều Đại Hải lại trở nên bất mãn, nghiêm nghị nói: “Kiều Như, cháu có phải không hiểu chuyện không. Chúng ta vất vả đường xá xa xôi mới tới đây một chuyến. Ít ra cũng phải được đi nhà hàng nọ nhà hàng kia chứ?”
“Em họ, tôi biết khách sạn tốt nhất ở Dương Hải, tên là Tòa nhà Tam Bảo, chúng ta đến đó ăn cơm đi!” Triệu Quyền cười nói.
Khuôn mặt của Lâm Kiều Như trở nên cứng đờ khi cô nghe thấy những lời đó.
Tòa nhà Tam Bảo, nhưng là một thương hiệu có tuổi đời hàng thế kỷ, món ăn cao cấp người đến đây cũng toàn những kẻ nhiều tiền nhiều của.
Món ăn ở đây cũng vô cùng đắt đỏ tùy tiện gọi mấy món thông thường giá cũng tới hàng vạn.
Hiện nay Lâm Kiều Như đã gia nhập tập đoàn Phong Vân với mức lương cao nhưng hàng tháng cô vẫn phải trả tiền chữa bệnh cho mẹ nên không còn nhiều tiền tiết kiệm.
Nhìn thấy bộ dạng do dự của cô, Mã Xuân Phương lạnh lùng nói: “Kiều Như, chỉ là một bữa ăn thôi. Con sẽ không keo kiệt như vậy phải không? Chẳng nhẽ cậu mợ không đáng để con bỏ tiền ra sao?”
“Vậy thì…được rồi!” Lâm Kiều Như bất lực gật đầu.
Sau nửa giờ.
Tần Vũ Phong lái xe đưa mọi người đến Tòa nhà Tam
Bảo.
Nó xứng danh là nhà hàng hàng đầu ở Dương Hải, chiếm vị trí đắc địa, tháp cao trên mây, xa xa trông như một cung điện cổ kính.