Chương 32
Bây giờ Tạ Đông Chính cố tình đãi tiệc, đoán chừng là muốn tạo dựng quan hệ tốt đẹp với Tần Vũ PhongỊ”
“Được, vậy tôi sẽ đi gặp ông ta Tần Vũ Phong nhàn nhạt lên tiếng.
Mà ở bên khác.
Nhà chính nhà họ Lâm lại là một hình ảnh vui vẻ, trên mặt mọi người ai nấy đều cười tươi rói.
Bọn họ vừa nhận được tin…
Chủ nhà Lâm Đông Hải nhận được đề bạt trở thành phụ tá của Phố Tân Hồ.
Chức vụ này nhìn có vẻ không cao nhưng tay nắm thực quyền.
Một người thành tiên, gà chó thơm lây!
Đông đảo người thân của nhà họ Lâm đều có thể được hưởng ké theo, chiếm được không ít lợi lộc.
“Chúc mừng bác cả từng bước thăng chức, ngày hôm nay nhất định phải chúc mừng cho đàng hoàng!”
“Ha ha… Tôi đã đặt trước một bàn tiệc ở Nhà hàng Thanh Vân!”
“Cái đời! Có người nói Nhà hàng Thanh Vân chính là nhà hàng đắt đỏ nhất ở Dương Hải của chúng ta, một bàn rẻ nhất cũng phải hơn mấy chục triệu đấy!”
Mọi người sôi nổi cảm thán Nhà họ Lâm chỉ là dòng họ ở tâng lớp dưới, căn bản không thể xếp hàng ở Dương Hải, phần lớn người chỉ từng nghe truyền thuyết của Nhà hàng Thanh Vân, bây giờ mượn cơ hội này có thể đi tiếp xúc xã hội.
Một lát sau, đoàn người nhanh chóng chạy đến Nhà hàng Thanh Vân.
Nhà hàng Thanh Vân ở cửa biển vào Dương Hải, có thể nói là một đường nhìn ra cảnh biển, phía trước không có gì chắn khuất, làn thu và trời rộng hòa thành một màu.
Đến chỗ này ăn cơm cũng đều là quan to kẻ giàu có.
Xung quanh đỗ đầy xe sang, thậm chí còn có vài chiếc xe có biển số riêng biệt, làm người khác cảm thấy kính sợ.
Lần này nhà họ Lâm nhờ vào quan hệ mới đặt được phòng riêng hạng xoàng nhất, dù là như thế cũng đã đủ cho bọn họ ra ngoài khoác lác rồi.
Rất nhiều người thậm chí còn lấy điện thoại di động ra tự sướng một hồi, lập tức đăng lên vòng bạn bè khoe khoang.
Chỉ có Lâm Yến Vân vẫn luôn cúi đầu, nhìn qua có vẻ ủ rũ không vui.
Cô ta vẫn chìm đắm trong nỗi đau buồn ngày hôm qua.
Cô ta vốn cứ nghĩ Tần Vũ Phong là ông trùm bí ẩn, vì thế từ chối sự theo đuổi của Quách Tuấn Hùng, không tiếc gì làm mích lòng nhà họ Quách.
Cuối cùng lại tính nhầm nước cờ, tiền mất tật mang!
Lâm Đông Hải nhận ra sự khác thường của cô ta, lớn tiếng nói: “Yến Vân, chuyện ngày hôm qua bác cả cũng đã nghe nói rồi… Yên tâm đi, cóc ba chân thì khó tìm chứ đàn ông hai chân thì đi đâu chẳng có!”
“Với nhan sắc của con còn lo không tìm được người chồng như ý sao? Đợi sau đó bác cả làm quen với thành phố rồi thì sẽ giới thiệu cho con mấy cậu ấm nhà giàu, lập tức gả vào nhà giàu!”
Nghe nói như vậy, sắc mặt Lâm Yến Vân khá hơn rất nhiều.
Bây giờ bác cả đã thăng chức, cấp độ trong vòng xã giao thuận nước lên thuyền, nếu như có thể câu được một con rùa vàng nào đó thì nửa đời sau của cô ta cũng không cần lo lắng nữa.
“Am!”