Chương 332
Vào giữa đêm, tại biệt thự của nhà họ Quách.
Đứng trong phòng khách trống trải, Tần Vũ Phong thắp nến túc trực bên linh cữu Quách Thường Lân.
“Đại nhân, xin thứ lỗi!” Tiểu Mặc Chiến trầm giọng nói.
Anh ta vốn là người ở Dương Hải, sau khi biết tin Quách Thường Lân qua đời, ngay lập tức chạy đến tỉnh thành.
Tân Vũ Phong cúi đầu, nhìn thi thể vô cùng thê thảm đến mức không thể nhận ra, tự thì thào nói:
“Thường Lân…không ngờ danh vọng cả đời của cậu lại bị hủy trong tay người phụ nữ kia, còn bị kỳ thị là tự sát!”
“Nhưng đừng lo lắng, tôi thề với cái tên Tần Thiên Vũ, tôi nhất định sẽ vì cậu mà đòi lại công đạo, trả lại sự trong sạch cho cậu!”
Nói xong lời cuối cùng, thân ảnh Tần Vũ Phong ngay lập tức vọt lên trời, giống như nước sông vỡ đê, sóng gió dâng trào mãnh liệt.
Ngay cả Tiêu Mặc Chiến cũng không nhịn được phải lùi về sau bảy tám bước trước mới miễn cưỡng đứng yên được.
Chiến thần giận dữ, một triệu xác chết, máu chảy ngàn dặm! Cái chết của Quách Thường Lân không nghi ngờ gì đã chạm đến sự phản nghịch của Tần Vũ Phong.
Bất kể đối thủ là ai, anh cũng không bao giờ mềm lòng, chỉ có máu của kẻ địch mới có thể an ủi tinh thần của Quách Thường Lân trên trời!
“Ầm ầm..”.
Đột nhiên, một chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ bay nhanh như tên bắn mà dừng trước cửa biệt thự của nhà họ Quách.
“Có người tới!”
Tần Vũ Phong nhướng mày, biểu tình trên khuôn mặt không thay đổi nhiều, nhưng trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo thấu xương.
Chắc chắn một điều, những người đến vào thời điểm này là kẻ thù chứ không phải bạn bè!
“Ầm!”. Đột nhiên, cửa biệt thự hung hăng bị đá văng. Một người đàn ông trẻ tuổi với mái tóc dài đang vênh váo bước vào.
Dáng vẻ của anh ta kiêu căng ngạo mạn, tỏ ra bộ dạng ta đây là nhất thiên hạ.
Khắp người đều là những nhãn hiệu nổi tiếng có giá trị lớn, vô hình chung để lộ ra giá trị con người.
Mà phía sau anh ta, theo sau là một người đàn ông da ngăm, với một hơi thở không để lộ bất kì tài năng nào.
“Anh là ai, tại sao lại xâm nhập vào biệt thự của nhà họ Quách?” Tần Vũ Phong lạnh lùng hỏi.
Tao tên là Lăng Chiêu, cậu hai của nhà họ Lăng ở tỉnh Thạch Trì!”
Lăng Chiêu tự giới thiệu, vẻ mặt vênh váo hung hăng, ánh mắt độc đoán, nhìn Tần Vũ Phong đầy dò xét.
“Thằng nhãi này, mày chính là chiến hữu của Quách Thường Lân sao? Còn dám dùng tiền để trêu chọc Tô Kỳ Hoa, quả nhiên là chán sống rồi!”
“Anh và Tô Kỳ Hoa có quan hệ gì, anh muốn đứng ra bênh vực cô ta sao?” Tần Vũ Phong thử thăm dò.
“Cô ấy chính là người yêu của anh trai tôi!”
Lăng Chiều ngẩng cao cằm, vẻ mặt tự mãn nói: “Thằng nhãi này, lập tức giao bức tranh “Sơn Hà Xã Tắc Đồ” ra đây, rồi cùng tạo quay lại quỳ lạy cô Tô để xin lỗi! Khi nào cô ấy hết giận mới có thể đi!”
“Dựa vào cái gì?”. Tần Vũ Phong tựa như đang nhìn phải một tên ngốc.
“Chỉ bằng tạo là cậu hai của gia tộc nhà họ Lăng! Mày có chắc là muốn trở thành kẻ thù của gia tộc họ Lăng của chúng tạo chỉ vì một người đã chết không hả?”
Giữa những câu chữ trong lời nói của Lăng Chiều đều thể hiện một mối đe dọa không che giấu được, một màu tàn nhẫn hiện ra trong mắt anh ta.
“Nhà họ Lăng, thực rất nghiêm trọng sao?”
Tân Vũ Phong lạnh lùng hỏi vặn lại, giọng điệu đầy khinh thường, tựa hồ như không để nhà họ Lăng vào trong mắt.
“Láo xược!”
Lăng Chiều chưa bao giờ phải chịu sự khinh thường như vậy, nghiến răng nghiến lợi đầy giận dữ.
“Nhà họ Lăng của tao đã ở tỉnh Thạch Trì bao nhiêu năm nay! Ông nội tạo là hiệu trưởng của đại học Thạch Trì, học trò ở khắp thiên hạ. Cho dù là tổng đốc của tỉnh Thạch Trì gặp ông ấy cũng phải khách sáo!”
“Bố tạo chính là người thành lập tập đoàn Lăng Thị, tập đoàn có tài sản hàng tỷ USD không những vậy các ngành của tập đoàn này đều liên quan đến khách sạn, dịch vụ ăn uống và vận tải” .
“Không ngoa khi nói rằng ở tỉnh thành, nhà họ Lăng của tạo chính là ông trời!”.