Chương 333
Nếu những người bình thường xúc phạm đến nhà họ Lăng, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
“Thằng nhãi này, biết nhà họ Lăng nhà tạo lợi hại như vậy, vậy lập tức cùng tạo trở về nhận tội cầu xin thương xót nào!”
Lăng Chiêu nói một cách tự hào.
Nhưng một giây tiếp theo, anh ta nhận ra Tần Vũ Phong vẫn đứng tại chỗ như bị cắm rễ dưới chân, không hề có ý định nhúc nhích.
“Thằng nhãi này, mày đây là đang coi thường tạo hay sao?” Lăng Chiêu tức giận.
“Haha.”
Tần Vũ Phong cười khinh thường: “Nếu nhà họ Lăng của các anh là ông trời của tỉnh thành, vậy hôm nay, tôi sẽ chọc thủng bầu trời này !!!”
Quá bá đạo! Tự cao tự đại! Lăng Chiêu sửng sốt trong chốc lát, không thể tin vào tai mình, sau đó lập tức phản ứng lại, trên mặt lộ ra vẻ âm trầm..
“Thằng nhãi này, rượu mời không uống lại cứ thích uống rượu phạt! Không phải mày quan tâm đến cái chết của Quách Thường Lân lắm sao, lại còn yêu cầu cô Tô phải để tang cho anh ta sao? Bây giờ, cậu đây sẽ phá hủy thi thể của anh ta!” .
Lăng Chiêu bước nhanh về phía trước, đột ngột nàng chân phải lên, giẫm lên thi thể của Quách Thường Lân.
Đại Ninh xem trọng tới người chết!
Hành động này đối với thi thể được coi như một hành vi không tôn trọng, thật khiến người khác căm phẫn, hành động này còn không bằng loài súc sinh!
“Là anh tự tìm cái chết!” Tần Vũ Phong đột nhiên duỗi thẳng thắt lưng, Một luồng khí thực phát ra, lan tràn ra xung quanh và bao phủ bốn phía.
“Không được rồi!”
Hắc Tử, người nãy giờ đứng ở phía sau, sắc mặt của anh ta thay đổi dữ dội, như thể lúc này anh ta đang đối mặt với kẻ thù.
Là một quân nhân đã nghỉ hưu từng phục vụ trong chiến đội đặc biệt Phi Ưng anh ta cũng đã từng nhìn thấy nhiều cao thủ, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải luồng sát khí sục sôi như vậy.
“Cậu hai, mau trở về!” Hắc Tử hét lên một cách đầy tuyệt vọng, cố gắng đưa tay ra giúp đỡ trong tiềm thức, nhưng cuối cùng thì anh ta cũng đã chậm một bước.
“Ầm!”
Tần Vũ Phong lao ra nhanh như chớp, đá vào đầu gối Lăng Chiêu một cách quyết liệt.
“Răng rắc!”
Âm thanh xương cốt bị vỡ vụn nát vang vọng khắp hội trường. Chỉ thấy chân phải của Lăng Chiêu có biểu hiện vặn vẹo, và cơ thể anh ta nhất thời bị ngắn lại trước khi ngã xuống mặt đất lạnh lẽo.
Từ phía xa nhìn lại, giống như như anh ta đang quỳ lạy trước thi thể của Quách Thường Lân.
“A!”
Ngay sau đó, Lăng Chiều hét lên một tiếng kêu thảm thiết xuyên thấu tim.
“Đau quá! Thằng nhãi này, mày dám đánh gãy đầu gối của tao! Mày nhất định không được chết một cách tử tế!”
Ngay sau đó, anh ta quay đầu nhìn Hắc Tử đang đứng phía sau, ra sức gầm lên:
“Hắc Tử, anh đang làm cái gì đó hả? Anh trai tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền để nuôi dưỡng anh, thế mà anh lại để tôi bị thương nặng thế này. Nuôi
một con chó còn có ích hơn nuôi anh!”. “Còn ngây ra đó làm gì, nhanh nhanh, mau báo thù cho tôi, phế bỏ tay chân của tên khốn kiếp này!”
Nghe được mệnh lệnh, Hắc Tử đứng dậy, bày ra tư thế chiến đấu, khóa chặt linh khí của Tần Vũ Phong và Tiêu Mặc Chiến, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Tần Vũ Phong từ xa xa nhìn Hắc Tử hỏi: “Tay anh có một vết chai dày. Rõ ràng anh là một người sử dụng súng quanh năm. Anh phục vụ quân. đội ở nơi nào vậy?”
Hắc Tử từ trước tới nay luôn trầm mặc, trong những trường hợp bình thường, anh ta tuyệt đối sẽ không bao giờ trả lời câu hỏi này.
Tuy nhiên, giọng nói của Tần Vũ Phong lại ẩn chứa sự không cho phép kháng cự, giống như là mệnh lệnh của cấp trên.
“Chiến khu Thạch Trì, phục vụ trong chiến đội đặc biệt Phi Ưng!” Hắc Tử trả lời trong vô thức.
“A?”
Tần Vũ Phong nhướng mày, có một chút ngoài ý muốn cảm thấy bất ngờ.
Mặc dù lữ đoàn chiến đội đặc biệt Phi Ưng này không bằng đội của anh, nhưng cũng là con át chủ bài của Thạch Trì.
Những người tinh anh trong đó đều trăm dặm mới tìm được một người, vô cùng xuất sắc.