Chương 391
Khoảng cách giữa hai người, càng ngày càng gần.
Tần Vũ Phong có thể nhìn thấy rõ ràng, vẻ mặt vô cùng tức giận của Áo Quảng.
” Dám lấy đạo của tôi sao?!”
“Tên của thanh đạo là – Khai Thiên!”
Tần Vũ Phong đột nhiên từ trên lưng ngựa nhảy ra, đẩy mạnh nội công, nhảy cao trăm thước
Nội lực ngày càng ngày càng tăng, đạt đến đỉnh cao.
“Bum!”
Vào lúc này, một tiếng sấm sét vang lên, tia sét dày như cột trụ, xuyên thủng bầu trời, thắp sáng toàn bộ Hang Tuyết Lăng.
Thần Hoàng Thiên Vĩ, dường như đang mang theo nội lực của thanh đao trên người Tần Vũ Phong, dung hợp thành một,
“Chang!”
Giữa chớp nhoáng và lửa cháy, Tần Vũ Phong rút đao Bắc Thần trên thắt lưng ra, thanh âm tiếng dao cao vút vang vọng, tất cả binh lính trên chiến trường đều ù tai.
Giờ phút này, với tia sét ở phía trên bầu trời, Tần Vũ Phong nắm bắt thời cơ tuyệt vời, giống như thần sấm, trừng phạt thiên địa.
Dùng đao chém một đường xuống !
Mây gió đổi màu, trời đất tan hoang.
” Rắc rắc!”.
Không ai có thể nhìn thấy ánh sáng của con dao.
Lúc này, thân thể của Áo Quảng không cử động gì nữa, dường như đã bị đóng chặt cố định, không thể nhúc nhích.
Đứng im , bất động !
Vài giây sau, một đường máu đỏ xuất hiện trên trán Áo Quảng, chảy dọc xuống mặt, ngực, bụng dưới…
Một hàng máu dài, chảy dọc từ trên xuống !
” Chà.”
Cơ thể của Áo Quảng trực tiếp bị tách ra, dòng máu đỏ, giống như một đài phun nước, lập tức nhuộm đỏ cả mặt đất.
Chiến binh đứng đầu của nước Độc Quyết đã ngã xuống !
Tuy nhiên, điều này vẫn chưa kết thúc.
” Bùm bùm bùm!”
Ánh sáng chói lọi của thanh đao, sau khi tách Áo Quảng ra, cho đến thời điểm tưởng rằng sẽ dừng lại, thì nó giống như một con rồng màu tím điên cuồng đang gầm thét, lao vào doanh trại của quân đội nước Độc Quyết.
” Cạch! Cạch! Cạch.”
Nhiều chiến binh Độc Quyết đã ngã xuống, và ngay cả những tiếng la hét cũng đã quá muộn.
Một đội gồm một trăm người chết ngay lập tức.
Bầu trời nhuốm máu , xác chết la liệt khắp nơi !
Yên lặng !
Im lặng đến chết người !
Nhất thời, chiến trường im lặng, đến nỗi tưởng chừng tiếng kim rơi có thể nghe thấy rõ ràng.
Cả hai bên quân sĩ của Độc Quyết và Đại Ninh đều bất động, không nói gì.
Kinh ngạc !
Một sự kinh ngạc mà không ai có thể tưởng tượng đến!
Khó có thể dùng từ ngữ nào để diễn tả được tâm trạng của họ lúc này.
Lưỡi đao vô song, vô tiền khoáng hậu ấy đã mãi mãi khắc sâu trong tâm hồn họ, mấy chục năm nữa sẽ không thể nào quên được.
” Nước Hoa Hạ tuyệt vời ngàn năm tuổi, non sơn ngày một vững bền!”
” Chiến thần Thiên Vũ, bất khả chiến bại mọi lúc mọi nơi!”
Vô số binh lính Đại Ninh hét lên những tiếng reo hò vang lên như sấm.
Tại thời điểm này, khí thế của Tân Vũ Phong đã đạt đến mức cao nhất.
“Toàn quân tấn công!”
Tần Vũ Phong vung Hoàng Đạo Bắc Trấn, chỉ về phía xa của nước Độc Quyết, Tinh thần bộc phát hướng mũi đạo Bắc Thần chỉ lên bầu trời.
” Giết!”
” Giết!”
” Giết!”
Tám vạn quân tinh nhuệ, mạnh mẽ tiến về phía trước, không ai có thể ngăn cản nổi.
Hôm nay, được mệnh danh là chiến trường thảm khốc nhất, đủ sức lay động cộng đồng thế giới
Tân Vũ Phong vô song chỉ huy đánh giặc. Ở bên kia Dương Hải, những thay đổi bất ngờ đã diễn ra.
Đường Tam Hoàng cho mời hai vị thiên vương, như rắn độc nằm trong bóng tối chờ thời cơ.
giáo đường Trắng, tượng trưng cho sự tinh khiết thiêng liêng , sắp phải nhuộm thành màu máu tươi.