Chương 476: Chiến đấu
Khi nhìn thấy cái quan tài đó, sắc mặt của Hách Quang Minh lập tức trở nên âm u như mực, so với việc ăn phải ruồi còn khó coi hơn.
Hôm nay là ngày anh ta rửa tay trong chậu vàng!
Xét về độ quan trọng, thì hôm nay cũng không kém gì bữa tiệc sinh nhật!
Kết quả là Tân Vũ Phong lại đưa tới đây một cỗ quan tài. Đây chẳng phải là đang muốn nguyền rủa anh ta lập tức về trời hay sao?
“Tên nhóc thối tha kia, rốt cuộc anh là ai?”
Hách Quang Minh cắn răng hỏi, sát ý trong lòng anh ta cũng không ngừng được tích góp.
Đêm qua, Tân Vũ Phong cướp hôn tại nhà hàng Côn Luân, còn bắt hai bố con Khương phiệt phải quỳ xuống và cúi đầu. Dáng vẻ lúc đó của anh cực kỳ bá đạo, đến mức không có ai có thể so bì được.
Sự tích anh dũng đó gần như đã được truyền đi khắp mọi nơi ở Để Đô.
Tuy nhiên, Hách Quang Minh cũng như những lão đại trong võ lâm ở đây, chỉ chuyên tâm tập võ, quanh năm bế quan, cho nên anh ta cũng rất ít khi hỏi chuyện thiên hạ.
Cho dù trong số những người ở đây cũng có người biết chuyện đó, nhưng bọn họ cũng không tận mắt nhìn thấy Tân Vũ Phong!
Vì thế, cho dù là ai thì bọn họ vẫn không thể ngờ được Tân Vũ Phong đang đứng trước mắt bọn họ có liên quan đến chiến thần Thiên Vũ.
“Sư tôn, người cần gì phải dài dòng với tên nhóc con này như vậy chứ? Người cứ dứt khoát để đồ đệ ra tay rồi trực tiếp cắt đầu của anh ta ra để giúp người cảm thấy vui vẻ là được.”
Từ trong đám đông, có một thanh niên bước ra.
Anh ta tầm khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Dáng người khôi ngô, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao. Lúc này, anh ta đang hung hăng nhìn chằm chằm vào Tần Vũ Phong, giống như anh ta đã bắt được con mồi.
Trương Cường!
“Anh ta chính là học trò của Võ Trạng Nguyên, có tài năng thiên bẩm. Năm ngoái, anh ta đã đột phá cảnh giới và bước vào cảnh giới tông sư”
“Nghe nói cái mà anh ta đang tu luyện chính là Thiên địa nhất đao trảm, vô cùng bá đạo”
“Bên hông anh ta có một thanh đao, tên là đạo Huyết Ám, vô cùng hung tàn. Thanh đao này đã chém rơi đầu của mấy trăm cao thủ rồi đấy”.
Mọi người ở đây đều liên tục bàn tán và nói ra bối cảnh cũng như lại lịch của Trương Cường.
Trương Cường, người cũng như tên, chắc hẳn anh ta là một người khoa trương và kiêu căng.
Nhưng anh ta hoàn toàn có tư cách để tự hào!
Dưới ba mươi tuổi mà anh ta đã bước vào cảnh giới tông sư. Nếu vậy, so với Hách Quang Minh năm đó còn nhanh hơn vài năm.
Nhiều người cho rằng, trong những cuộc thi võ thuật tiếp theo, Trương Cường sẽ là một người rất nổi bật. Và anh ta chắc chắn sẽ trở thành một thế hệ mới của “Võ Trạng Nguyên”.
Nếu là đơn độc đánh nhau, có rất nhiều cường giả thuộc thế hệ trước cũng không phải là đối thủ của Trương Cường.
“Được rồi! Đồ đệ, con đi bắt tên kia đi”
Hách Quang Minh phân phối trực tiếp để đồ đệ của mình lên sân khấu thử xem Tần Vũ Phong nông sâu đến đâu.
“Hê hê hê…”
Trương Cường vừa cười một tiếng rất rợn người vừa đi về phía Tần Vũ Phong: “Tên nhóc không biết trời cao đất dày kia, anh đã rơi vào tay tôi là coi như anh gặp xui xẻo rồi. Có thấy đạo Huyết Ấm bên hông tôi không? Đạo này không ra thì thôi, nhưng một khi đã được rút ra thì nhất định sẽ thấy máu. Mà tôi cũng chỉ cần một đạo là đã có thể khiến anh xuống âm phủ rồi”
Nói xong, Trương Cường vươn tay phải ra, cầm lấy chuối đao.
Trong phút chốc, khí thế của anh ta hoàn toàn có một sự thay đổi rất lớn. Hiện tại, từ trong ra ngoài, anh ta đều tỏ ra rất tự tin, giống như là anh ta và thanh bảo đao trên tay đó đã hợp thành một thể vậy.
“A ha ha ha…”
Tần Vũ Phong đột nhiên bật cười một tiếng rất to. Anh cười đến mức cả cổ ngửa ra đằng sau.
“Tên nhóc thối tha kia, anh đang cười cái gì thế? Anh đang xem thường tôi sao?”
Trương Cường tức giận bừng bừng, giống như là anh ta đã gặp phải một sự khinh thường rất lớn.
Tần Vũ Phong nhìn thanh đao Huyết Ấm bên hông anh ta mà ngạo nghễ mở miệng: “Thanh đao này đúng là cũng không tệ, nhưng người dùng đao, lại không được tốt cho lắm. Trước mặt tôi, anh đừng nói đến chuyện xuất chiêu, ngay cả đạo cũng không rút ra được”
Lời nói này thực sự đã làm cho người khác cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Tuy Trương Cường không phải là một cường giả được ghi tên trên long bảng nhưng tốt xấu gì anh ta cũng đã bước vào cảnh giới tông sư và nổi danh khắp bốn phương.
Khiến cho anh ta không thể rút đao ra sao?
Cho dù có là Hách Quang Minh, thì anh ta cũng không dám khoe khoang với khẩu khí lớn như vậy.
Mà hết lần này tới lần khác, giọng điệu của Tân Vũ Phong lúc nói chuyện lại làm như anh đang nói về một chuyện rất tự nhiên và đúng đắn vậy.
“Được lắm! Được lắm! Được lắm!”
Trương Cường cực kỳ tức giận mà cười ngược lại: “Thằng khốn, anh đã thành công chọc giận tôi rồi đó! Hiện tại, tôi sẽ cho thanh bảo đao này uống máu của anh rồi cắt anh thành tám mảnh để rửa sạch mối hận này”