Chương 490: Âm mưu của Tần Thiên Vương
Cuộc chiến chấn động đất trời, giằng co nhau trong nhiều giờ.
Hơn nửa nghĩa trang đã bị bọn họ phá hủy.
Trong nghĩa trang là một mảnh hỗn độn, giống như bị lửa quét qua khiến mọi thứ hoang tàn.
“Hừ… Hừ. Hừ..”.
Tần Vũ Phong thở hổn hển từng ngụm một, cả người thấm đẫm mồ hôi, lòng bàn tay phải cầm đao Bắc Thiên đã run lên, thậm chí còn chảy máu, có thể thấy được trận chiến đấu vô cùng kịch tính.
Mà đối diện, Công Tôn Vũ cũng không chịu nổi.
Anh ta không còn dáng vẻ tao nhã trước đó, bộ mặt xám như tro, ngay cả bộ đồ trên người đều rách tả tơi.
Tần Vũ Phong không thể đột phá phòng tuyến của Công Tôn Vũ, mà Công Tôn Vũ cũng không đánh bại được anh!
Trận quyết đầu này như lâm vào cục diện bế tắc.
Lúc trước ở phủ Trạng Nguyên, Tần Vũ Phong đã dùng “Bát môn độn giáp”, trong khoảng thời gian ngắn không thể sử dụng lại, nếu cứ tiếp tục dây dưa với Công Tôn Vũ sẽ rất tốn thời gian.
“Tần Thiên Vương, hôm nay coi như mạng ông lớn, được cường giả che chở!”
“Ông cứ chờ đi, không bao lâu nữa, tôi sẽ nghiền nát nhà họ Tần các người, bắt ông cùng người đàn bà độc ác Khương Thạch Phương phải quỳ gối trước mộ của mẹ tôi để xin lỗi!”
Tần Vũ Phong nói ra những lời tàn nhẫn, thu đao lại, sải bước tiến ra phía ngoài nghĩa trang.
Bóng lưng anh cao ngất được ánh mặt trời chiếu dài trên đất.
Công Tôn Vũ thấy vậy cũng không ngăn cản.
Anh ta còn rất nhiều chiêu thức chưa ra, nhưng anh ta cũng không phải là tay sai cho nhà họ Tân, tất nhiên cũng không cần phải đánh đến mức tối sống anh chết!
“Đồ mất dạy!”
Tần Thiên Vương tức giận đến mức sắc mặt xanh mét, rốt cuộc không thể áp chế được lửa giận, đôi mắt trợn lớn, dùng ánh mắt hung dữ mà nhìn về phía mộ của Thượng Quan Uyển Nhi.
“Uyển Nhi, đây là “con trai yêu dấu” của bà! Năm đó là tôi có lòng từ bi tha cho nó một mạng, hiện tại nó đủ lông đủ cánh, lại dám lớn gan lớn mật mà nuôi âm mưu giết bố!”
“Ai… Cả đời Tần Thiên Vương tôi bày mưu nghĩ kế, suy tính kỹ càng nhưng lại bỏ qua chuyện này!”
“Sớm biết nó sẽ làm ra những chuyện trời đất không tha như vậy, mười tám năm trước tôi không nên vì tình thân mà tha cho nó, đáng lý phải để nó cùng bà xuống âm phủ cùng nhau!”
Khuôn mặt của Tân Thiên Vương hiện lên sự hung dữ, phẫn nộ mà hét lên, trông giống như ma quỷ.
Công Tôn Vũ đứng bên cạnh, tuy anh ta là người đã theo đạo, tình cảm chỉ là phù du, nhưng khi nghe đến những lời lạnh lẽo không lấy chút tình người nào như vậy thì không khỏi nhíu mày.
“Tần Thiên vương, ông cùng Tần Vũ Phong dù sao cũng là hai bố con, máu mủ tình thâm, vì sao cứ phải đuổi giết, đẩy nhau vào đường cùng?”
“Tôi cũng đã gặp cậu chủ Tần thiền Lâm, cho dù là thực lực, tu vi, hay khí tức trên người thì cậu chủ Tân Thiên Lâm đều kém xa so với Tần Vũ Phong!”
“Theo ý kiến của tôi, Tần Vũ Phong mới là người thừa kế tốt nhất của nhà họ Tần!”
Công Tôn Vũ nói ra những hoài nghi trong lòng.
“Ai…”
Tần Thiên Vương thở dài một tiếng, do dự hồi lâu mới lên tiếng: “Công Tôn Vũ, ngài có điều không biết! Năm đó khi Tần Vũ Phong sinh ra từ 4 có một vị cao nhân xem tướng số nói nó mang mệnh thiên sát cô tinh, số khắc mẹ khắc bố, thậm chí cho mang đến cho nhà họ Tân nhiều tai họa!”
“Mà Tần Thiên Lâm lại là chân long thiên tử chuyển thể, có đế vương chỉ đường! Nhà họ Tần trong tay Tần Thiên Lâm mới có thể phát triển không ngừng, luôn luôn hưng thịnh!”
“Sau này đã xảy ra một chuyện chứng minh rằng lời của vị cao nhân kia là đúng! Vì sự nghiệp của gia tộc, tôi phải vì lợi ích chung mà hy sinh đi máu mủ ruột thịt!”
Nghe đến đó, Công Tôn Vũ vô cùng kinh ngạc.
Cho dù có một trăm khả năng anh ta cũng chưa từng nghĩ đến đằng sau việc lại có một câu chuyện như vậy.
Định mệnh, số kiếp đã định!
Cho dù là núi Cát Hùng cũng khó có thể biết được bí mật này.
Tuy nhiên, điều này có thể giải được lý do tại sao Tần Thiên Vương lại đối xử như vậy với Tần Thiên Lâm!
Hoàng để xuất hiện!
Trong lòng Công Tôn Vũ kinh hãi.
Thì ra Tần Thiên Vương có dã tâm, ông ta không chỉ muốn trở thành người đứng đầu trong tám đại môn phiệt mà thậm chí còn muốn…
Thay đổi đất nước!
Bên kia, Tần Thiên Vương biết bản thân lỡ lời, lập tức thu lại biểu tình trên mặt, trầm giọng nói: “Công Tôn Vũ, hôm nay thật khiến ngài vất vả, ngài mau trở về nghỉ ngơi đi! Tên nhóc kia đã bị thương, trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn sẽ không dám đến nữa!”
“Được!”
Công Tôn Vũ gật đầu hỏi, thân hình chợt lóe, biến mất tại chỗ.