Chương 493: Anh hùng chân chính
Tứ hoàng tử giấu trộm ngọc tỷ truyền ngôi, e rằng anh ta thực sự có dã tâm muốn thay thế thái tử, leo lên cái ghế rồng trên đỉnh cao kia!
Mặc dù Tần Vũ Phong không muốn nhưng anh vẫn bị quấn vào vòng tranh đấu này.
“Mọi người đừng đứng mãi thể, vào bào đi nào, dâng rượu! Chúng ta vừa uống vừa nói chuyện!” Tứ hoàng tử mở miệng nói.
Các quý công tử dồn dập ngồi vào chỗ.
Hơn mười hầu gái bưng rượu ngon và thức ăn ngon lên.
Còn có các nhạc công hoàng gia biểu diễn ở một bên, tiếng sáo trúc rất dễ nghe.
“Các vị, tối nay chúng ta hẹn nhau ở đây thế này, chi bằng noi gương người xưa, nấu rượu bàn anh hùng!” Tứ hoàng tử đề nghị.
Anh ta vừa nói dứt lời, mọi người phụ họa theo ngay lập tức.
“Được!”
Ý này của điện hạ không tệ!”
“Vậy thì để tôi làm con sắt sắt, bắt con cá rô nhé”
Tiểu quốc công – Vệ trang chủ chủ động đứng lên, cao giọng nói: “Mới đây Chiến thần Tham Lang – Triệu Thiên Lãng dẫn năm trăm nghìn người của đội quân Tham Lang đi trấn áp Miêu Cương ở Nam Hoang, dẹp yên hơn trăm trại thổ phỉ, có tính là một anh hùng hay không?”
Mọi người nghe vậy thì thi nhau tỏ vẻ kính phục và ngưỡng mộ.
Triệu Thiên Lãng cũng là một trong những huyền thoại của Đại Ninh!
Bàn về tuổi tác thì trong mười Chiến thần, anh ta chỉ đứng sau Tần Vũ Phong.
Tiếc rằng, hào quang của Tân Vũ Phong quá chói lòa, đã che phủ mất ánh sáng của Triệu Thiên Lãng, nhưng điều đó cũng không thể làm xóa nhòa thực lực của anh ta.
“Không tính!”
Đột nhiên, Tứ hoàng tử lắc đầu mở miệng nói: “Quả thực Triệu Thiên Lãng có vài phần tài ba, nhưng chỉ ở mức tướng tài, không phải một chỉ huy kiệt xuất! Anh ta có tính đa nghi, có thù tất báo, không có phong thái của một vị anh hùng, khó thành người xuất sắc!”
Mặc dù Tứ hoàng tử nói không vang, nhưng lại có một loại năng lực khiến người ta tin tưởng và nghe theo.
Mọi người suy nghĩ lại cẩn thận thì đúng như lời anh ta nói, tính cách của Triệu Thiên Lãng còn thiếu sót, nhiều lần trên chiến trường anh ta suýt chút nữa mắc sai lầm bỏ lỡ chuyện lớn vì sự lỗ mãng của mình.
Công lao lớn nhất của Triệu Thiên Lãng là vào ba năm trước, tranh giành chiến công của Tần Vũ Phong mà có.
Đột nhiên lại có người lên tiếng: “Điện hạ, có người nói năm ngoái, con trai của Trấn Nam Vương – Hoàng Tân Kỳ từng có được một cuộc gặp gỡ bất ngờ, anh ta được một vị cao nhân thần bí truyền công cho, thực lực tăng vọt bất ngờ!”
“Bây giờ anh ta mới hai mươi tám tuổi mà đã bước vào cảnh giới của bậc tông sư, đứng hàng thứ mười ở Hổ Bảng! Anh ta có được coi là một anh hùng không?”
Tứ hoàng tử ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Được cao nhân truyền công cho là do anh ta may mắn hơn người, nhưng chung quy vẫn không chính thống, không phải là thực lực chân chính của bản thân anh ta!”.
“Sau này, đi được bao xa thì vẫn là một ẩn số, vận may chiếm phần lớn! Vì vậy, Hoàng Tân Kỳ cũng không phải anh hùng!”
Mọi người nghe vậy thì rầu rĩ hết cả lên, lắc đầu thở dài, không nhịn được cảm thán:
“Điện hạ, tiêu chuẩn của anh quá cao!”
“Triệu Thiên Lãng và Hoàng Tân Kỳ đều là nhân vật hiếm có như là mùa thu, chẳng lẽ họ đều không thể lọt vào mắt xanh của anh sao?”
“Đúng vậy đó! Cứ dựa vào tiêu chuẩn đó thì cả Đại Ninh chúng ta cũng chẳng tìm ra được mấy người anh hùng!”
Tứ hoàng tử nghiêm túc, quét mắt nhìn hết một vòng, trầm giọng nói: “Anh hùng đứng sừng sững bên trên người dân bình thường, vốn dĩ đã cực kỳ ít! Chỉ có người có một không hai, đứng đầu thế gian mới có thể được gọi là anh hùng!”
“Trong lòng tôi, bây giờ ở Đại Ninh chỉ có hai vị anh hùng!”
Ô?
Mọi người nghe anh ta nói vậy thì vểnh hết tại lên, vô cùng chờ mong.
Tứ hoàng tử không thừa nước đục thả câu, mở miệng nói luôn: “Người anh hùng đầu tiên đương nhiên là vua cha của tôi rồi!”
Mặc dù đáp án này nằm ngoài dự đoán nhưng cũng hợp tình hợp lý.
“Đó là điều đương nhiên!”
“Hoàng thượng chăm lo việc nước, tài trí mưu lược kiệt xuất, đương nhiên là một anh hùng đội trời đẹp đất!”
“Đại Ninh có hoàng thượng chính là một điều vô cùng may mắn!”
Mọi người đua nhau nịnh nọt.
“Điện hạ, vậy còn vị anh hùng kia là ai?”