Chương 541: Dập đầu xin lối
*Dập đầu, chín trăm chín mươi chín cái có tiếng vang, thiếu một cái nào tôi sẽ chém cậu một nhát!”
Tần Vũ Phong nói như vậy, Tần Thiên Lâm nhìn thấy dáng vẻ này của anh không hề dám nghỉ ngờ gì.
Nếu như bản thân thiếu cái dập đầu nào thật thì Tân Vũ Phong cũng sẽ chém anh ta vài nhát thật!
Lúc này, vì mạng sống Tần Thiên Lâm cũng chỉ có thể nhẫn nhịn bị lăng nhục mà thỏa hiệp, chỉ có thể cắn răng quỷ trước bia mộ của Thượng Quan Uyển Nhi dập đầu từng cái một.
Tần Vũ Phong nhăn mày vẫn chưa hài lòng, án thẳng đầu của Tần Thiên Lâm xuống tấm đá xanh dưới chân để dập đầu!
“Nếu như cậu không biết làm thế nào để dập với bề trên thì đẻ tôi đến giúp cậu!”
Lần này Tắn Vũ Phong đã kìm lực lại nên không nhìn tháy máu.
Dù sao thì anh vẫn muốn xem Tân Thiên Lâm dập đầu đủ chín trăm chín mươi cái xin lỗi với mẹ của anh.
“Dập đầu ra tiếng! Để mẹ tôi nghe thấy!”. Tàn Vũ Phong nắm láy tóc của anh ta ép anh ta nhìn mình.
Đôi mắt của Tần Vũ Phong đỏ ngầu, ra lệnh với Tần Thiên Lâm, Tần Thiên Lâm không dám không nghe theo, khuôn mặt cay đắng ra sức dập đầu, không dám dập đầu qua loa nữa.
“Đùng!”
“Đùng!”
“Đùng!”
Dập xuống đất có tiếng!
Khôn đến máy lần nữa, trán của Tần Thiên Lâm đã đã sưng táy, mỗi khi đụng vào còn đau hơn cả kim đâm!
Nhưng anh ta vì để bảo vệ mạng sống mà không hề dám ngừng lại, chỉ có thể gồng mình chịu đựng.
Dàn dần cơn đau thầu xương đó cũng giảm đi nhiều, bắt đầu cảm thấy tê.
Tần Vũ Phong lấy điện thoại ra quay lại Tần Thiên Lâm , mặc dù Tần Thiên Lâm đã chú ý đến nhưng những đau đớn và giày vò trên người anh ta đã khiến cho anh ta không còn quan tâm đến nữa.
Trên đường đến đây, trên người của anh ta có không ít chỗ bị đất cào rách, rất nhiều vết xước, vết hằn và sưng đỏ.
Áo sơ mi nhàu nát dơ bẩn khó mà cho vào mắt.
Trên đầu cũng có một mảng xanh tím, trán sưng to, kiểu tóc được sử dụng keo vuốt tóc tạo kiểu tỉ mỉ lúc ra đường cũng đã sớm tán loạn, cả người không khác gì ăn mày.
Tần Thiên Lâm ở bên này dập đầu còn Tần Vũ Phong ở bên kia nhìn mộ của mẹ mình, cảm xúc vô cùng phức tạp.
*Mẹ, mẹ nhìn thấy chưa?”
“Bây giờ con trai đã có năng lực để báo thù cho mẹ rồi!”
*Con trai của người hạ mẹ Khương Thạch Phương và kẻ khoanh tay đứng nhìn Tần Thiên Vương đang quỳ dập đầu!”
“Mẹ ở bên kia, sự căm giận trong lòng có thẻ vơi bớt hay không?”
Nhưng Thượng Quan Uyễn Nhi đã không thể trả lời anh được nữa.
Bây giờ đã muộn rồi!
Trên bia mộ, tấm ảnh của Thượng Quan Uyển Nhi an tĩnh mỉm cười, chỉ là giữa đôi lông mày xinh đẹp kia có mỗi nỗi buồn khó mà phát hiện.
Từng tiếng dập đầu của Tần Thiên Lâm vang lên bên tai Tần Vũ Phong.
Một cơn gió không có tiếng thỏi qua giống như mang theo tiếng líu ríu dịu dàng của Thượng Quan Uyền Nhi Nghĩ đền đây, hốc mắt của Tần Vũ Phong đã hơi ướt nhưng cuối cùng vẫn không rơi nước mát.
Tần Vũ Phong nhìn về phía Tần Thiên Lâm đang quỳ trên đất.
Như vậy vẫn chưa đủ, mãi mãi không đủ!
Tần Thiên Lâm nhỏ bé quỳ dập đầu trước mộ của mẹ anh khó mà xóa giải được hết sự hận thù trong lòng anh!
Đây vọn vẹn chỉ là lãi thôi!
Tần phiệt, Khương phiệt.
Tần Thiên Vương và Khương Thạch Phương nợ hai mẹ con họ quá nhiều!
Mối thù giết mẹ, căm hận trong lòng làm sao có thể vơi đi dễ dàng như vậy được?
Anh còn có nhiều thứ hơn nữa muốn đòi lại từ Khương Thạch Phương, còn có rất nhiều quả báo dành cho Tân Thiên Vương!
Mà lúc này, Tần Thiên Lâm đang quỳ dập đầu trước mộ của Thượng Quan Uyển Nhi dường như đã có một số vấn đề về thần kinh khi không ngừng lắm nhảm đếm số.