Chưong 564: Chỉ là một con chó mà Tần Vũ Phong nuôi mà thôi
Lúc đầu Tân Thiên Lâm tự cho là đang nắm chắc phần thắng trong tay, trong lòng đương nhiên không hề có chút phòng bị nào với Tiêu Mặc Chiến.
Bất ngờ, không kịp đề phòng, Tiêu Mặc Chiến phun một bãi nước bọt, Tần Thiên Lâm căn bản không hề trốn tránh, bị trúng ngay giữa mặt.
Cậu ấm nhà quyền thế như Tần Thiên Lâm, từ trước đến nay sống an nhàn sung sướng, đương nhiên là cũng có bệnh ưa sạch sē.
“A!”
Tần Thiên Lâm lập tức buồn nôn kêu to.
Hành động của Tiêu Mặc Chiến, ngay trước hàng trăm binh lính tinh nhuệ sau lưng Tân Thiên Lâm, trước mặt bao nhiêu người, phun nước bọt vào mặt Tần Thiên Lâm.
Tính sát thương không lớn, nhưng tính vũ nhục lại cực mạnh!
“Mę kiếp!”
Tần Thiên Lâm mắng to một tiếng.
Đông đảo bảo vệ ở sau lưng Tần Phiệt, cùng nhau tiến lên.
Mặc dù tu vi của bọn họ cũng chỉ tầm trung, trong cuộc chiến đấu lần này, chỉ là ở phía sau nổ súng phóng đạn gây mê, nhưng mà hiện tại anh ta đã nằm trên đất, Tiêu Mặc Chiến đã không hề còn sức lực đánh trả, căn bản là không đáng e ngại.
Đúng dịp cũng là cơ hội báo thù cho Tần Thiên Lâm, nhưng những bảo vệ này tu vị tầm trung bình thường không có cơ hội để biểu hiện.
Lúc này còn không lên, định chờ đến khi nào nữa?
“Mẹ nó, anh muốn chết sao! Lại dám làm như vậy với cậu chủ Lâm!”
“Thằng khốn này, vậy mà dám động vào cậu chủ Lâm!”
“Các anh em, lên cho tôi! Dám ngang nhiên vũ nhục cậu chủ Lâm!”
“Cậu chủ Lâm, chúng tôi sẽ giết chết tên khốn này, cho ngài hả giận!”
Từng câu nịnh nọt và vũ nhục Tiêu Mặc Chiến nhao nhao vang lên.
Trong lúc nhất thời, không biết rốt cuộc có bao nhiêu tên bảo vệ cùng tiến lên, thượng cẳng chân hạ cẳng tay, tất cả đều nhắm vào Tiêu Mặc Chiến.
Mà Tiêu Mặc Chiến cũng là người kiên cường!
Trong lúc cả người đầy thương tích, bị nhiều người cùng lúc ẩu đả như vậy, vết thương vốn dĩ không sâu, lần nữa nứt toạc, máu tươi nhuộm đỏ cả một mảng cỏ lớn, nhưng lại không nên dù chỉ một tiếng, kêu cũng không kêu!
Anh ta biết, mặc dù mình bị thua, nhưng tuyệt đối không thể mở miệng van xin tha thứ từ kẻ địch, tỏ ra yếu kém trước những kẻ hèn hạ vô sỉ này.
Không thể để cho biên giới phía Bắc mất mặt!
Tần Thiên Lâm nhìn đám người này đang tay đấm chân đá với Tiêu Mặc Chiến, sự phẫn uất trong lòng cuối cùng cũng vơi đi không ít.
Anh ta móc từ trong túi ra một chiếc khăn tay trắng tinh, lau nước bọt ở trên mặt, ra lệnh các bảo vệ đang giúp anh ta hả giận ngừng tay: “Được rồi, đừng đánh chết anh ta!”
Tần Thiện Lâm còn lâu mới đồng ý để Tiêu Mặc Chiển chết dễ dàng như vậy, anh ta muốn để Tân Vũ Phong tận mắt thấy Tiêu Mặc Chiến đau đớn thống khổ, thậm chí là mất mạng trong tay mình!
Báo thù như thế mới gọi là thoải mái!
Cứ im hơi lặng tiếng mà chết đi, thì tính là gì?
Hộ vệ lập tức tuân theo mệnh lệnh của Tân Thiên Lâm, từng người một lùi lại, chỉ còn lại một mình Tiêu Mặc Chiến nằm trên đồng cỏ, thở hồng hộc.
Chỉ có thể nói, không hổ là Hổ Ủy ngũ phẩm chinh chiến nhiều năm ở biên giới phía Bắc, cho dù bị đánh trong thương thế nào, vẫn kiên trì như cũ, không hề ngất đi.
“Cậu chủ, cứ như vậy mà buông tha cho cái tên ngông nghênh vô lễ này?”
“Ha ha..”