Chương 614:
Tần Thiên Lâm xua tay: “Cô Kiều Như đúng là một đứa con hiếu thảo đấy, cô yên tâm, tôi làm sao có thể đối xử với mẹ vợ không thỏa đáng được chứ?”
Tần Thiên Lâm nói rồi đi đến chỗ Triệu Như Lan đang bị trói ở trên ghế, lấy cái miếng vải đang được nhét trong miệng của Triệu Như Lan ra.
Triệu Như Lan lúc này đau buồn thương xót mà mở miệng nói: “Con gái của tôi ơi! Sao con lại ngốc nghếch như vậy, mẹ đã nói rồi mà con không cần lo cho mẹ, vậy mà sao con cứ đâm đầu vào rọ vậy!”
Lâm Kiều Như vừa nghe thấy tiếng nói của mẹ mình vô cùng vui mừng xúc động, dần mò nhớ lại khi xưa, hai dòng nước mắt liền chảy xuống: “Mẹ, con làm sao lại không lo cho mẹ được chứ? Mẹ sinh ra con, nuôi con hơn hai mươi năm, con đã lớn đến như vậy rồi, hai mắt mù rồi mà mẹ vẫn như trước chăm sóc cho con như hồi nhỏ, bây giờ mẹ gặp nạn, nếu như con bỏ rơi không quan tâm mẹ thì con còn có phải là người nữa hay không?”
Lâm Kiều Như vừa khóc, vừa lần theo tiếng nói phát ra của Triệu Như Lan, lần mò đi qua. Tiếng khóc của Lâm Kiều Như và Triệu Như Lan, vang vọng khắp cả cái công xưởng bỏ hoang này. Trong lòng của Triệu Như Lan vô cùng rối bời.
Bà hy vọng con gái của mình có thể bình an vô sự, thành công chạy thoát khỏi nơi đây. Bà cũng không cảm thấy con gái mình thật sự có ý chí sắt đá như vậy, không bỏ mặc mình mà một mình bỏ trốn.
Có thể nói, bà sợ con gái mình đến nhưng cũng sợ rằng con gái sẽ không đến. Lâm Kiều Như chỉ mới đi được vài bước, liền bị hộ vệ ngăn lại.
Khoảng cách giữa hai mẹ con cũng chỉ có mấy mét mà giống như đang bị trời đất chặn lại khó mà tới gần. Tình cảm sâu đậm của hai mẹ con khiến cho tan nát cõi lòng.
Tần Thiên Lâm thật sự giống như một người có trái tim sắt đá, anh ta dường như không vì tình cảnh cảm động đầy nước mắt trước mặt mà động lòng, ngược lại càng thêm thèm muốn trước người đẹp đang khóc không thành lời này.
Tần Thiên Lâm bước đến một bước, ngăn trước mặt Lâm Kiều Như, Lâm Kiều Như bây giờ dù có mọc cánh cũng khó thoát!
“Kiều Như ngoan, cô cứ ngoan ngoãn đi theo tôi, thế nào?”.
“Nói thật với cô, tôi so với tên Tần Vũ Phong kia mạnh hơn không biết bao nhiêu lần! So về tài sản, Tân Phiệt của tôi có thể giàu ngất trời, so về quyền thế, Tân Phiệt của chúng tôi đã truyền thừa ngàn năm, quan hệ mật thiết.”
Lâm Kiều Như cả mặt cứng đờ, thờ ơ không chút động lòng, hiển nhiên cái gì cô cũng không nghe lọt tai. Triệu Như Lan còn có nghe chút chút.
Tên nhóc Tần Thiên Lâm này, đem bản thân mình tâng bốc nhiều đến vậy để làm cái gì? Tâm tính độc ác, trước đây còn sai người đánh bà, thậm chí còn uy hiếp con gái bà, đe dọa cả bà. So với đứa con rể mà bà đã nhận định, Tần Vũ Phong một lòng một dạ chung tình với con gái bà, tên kia hàng trăm ngàn lần cũng không sanh bằng!
Triệu Như Lan cũng âm thầm mong chờ anh, hi vọng Tần Vũ Phong có thể xuất hiện cứu con gái bà ra khỏi nước sôi lửa bỏng. Cứ cho là bà không thể thoát khỏi nơi đây cũng không hề gì, cùng lắm thì đâm đầu chết, bảo toàn sự thanh bạch.
Tuy nhiên ngay vào lúc này, nước dãi của Tần Thiên Lâm rất nhanh đều đã cạn hết rồi, còn chưa đợi Lâm Kiều Như phản ứng lại. Anh ta đã bắt đầu không nhẫn nhịn được nữa, tiến lên phía trước bắt đầu động tay động chân với Lâm Kiều Như.
Đột nhiên, đùng một tiếng. Công xưởng bỏ hoang vốn dĩ là bởi vì đã nhiều năm không tu sửa nên nhiều cái bóng đèn đã hư, trong một cái công xưởng rộng lớn khổng lồ mà trên đầu chỉ có hai ba cái đèn yếu ớt được thắp sáng lên. Mà hiện tại, toàn bộ đều mất đi tác dụng, trước mắt tối sầm lại, tất cả những cái đèn vậy mà đều đã tắt.
“Chuyện gì vậy?” Tần Thiên Lâm theo bản năng lập tức trở nên cảnh giác, nhìn ngó xung quanh.
“Chắc là cúp điện rồi đó?”
Một tên hộ vệ có chút căng thẳng mà trả lời, mà bắt đầu có người cầm lấy bộ đàm nói lên, bảo những hộ vệ Tân Phiệt đang canh giữ bên ngoài đi đến công tắc chủ xem thế nào. Nhưng không biết tại vì sao, từ đầu đến giờ bên kia không hề phát ra tiếng trả lời.