Chương 621:
Trương Lực Ưng cũng nuốt một ngụm nước bọt, năm ngón tay cũng vô thức mà dùng sức nắm chặt lại, cái cổ nhỏ bị năm đầu ngón tay ấn xuống, càng ấn lại càng sâu!
Lâm Kiều Như đau đớn nhưng vẫn cố kìm nén giọng nói.
Cô sợ Tân Vũ Phong sẽ vì cô bị thương mà trở nên lo lắng.
Trong lòng cô tự nhủ là không sợ nhưng điều đó thật bất khả thi.
Dù sao thì cô cũng chỉ là một người con gái yếu ớt mà bây giờ tính mạng lại nằm trong tay người khác, cô làm sao có thể không sợ, không hoảng loạn đấy?
Thường ngày ngón tay cô chỉ bị kim đâm một chút thôi cũng đã đau rất lâu mà bây giờ cổ cô lại bị người khác nắm chặt trong tay, nhưng vẫn như cũ không kêu lên một tiếng nào.
Bởi vì, trong lòng cô luôn nghĩ đến Tần Vũ Phong.
Cô không muốn vì mình mà khiến Tần Vũ Phong rơi vào nguy hiểm.
Thực tế là Lâm Kiều Như đã sớm nghĩ đến, bản thân cô có thể bị Tần Thiên Lâm giam cầm để uy hiếp Tần Vũ Phong.
Bây giờ sự tình xảy ra, trong lòng cô hiểu rõ khóc lóc, than vãn hay bất cứ hành động hoảng loạn nào cũng đều vô ích! Cô đã lôi Tân Vũ Phong vào chuyện này, cô không muốn rước thêm phiền phức cho Tân Vũ Phong nữa!
Trong lúc suy nghĩ, bước chân Tần Vũ Phong không ngừng lại mà chỉ nghe thấy giọng điệu ngông cuồng của Trương Lực Ưng lớn tiếng hét lên:
“Mày đứng lại! Không được qua đây!”
“Mày dám tiến lên bước nữa, tạo sẽ giết chết cô ta!”
Tâm lý Trường Lực Ưng lúc này đã hoàn toàn trở nên điên cuồng rồi!
Cái chết đang đến gần, dù là bất cứ ai cũng không thể bình tĩnh được!
Ngón tay Trương Lực Ưng ngày càng dùng sức, dường như anh ta thật sự muốn giết chết Lâm Kiều Như, năm ngón tay như thép đã đâm sâu vào da thịt Lâm Kiều Như rồi!
Thế nhưng Trương Lực Ưng còn không dám giết Lâm Kiều Như thật.
Lâm Kiều Như là thứ cuối cùng mà anh ta nắm chắc để có thể uy hiếp Tân Vũ Phong!
Trương Lực Ưng không hề nghi ngờ, nếu Lâm Kiều Như chết, chắc chắn anh ta cũng không được toàn thây!
Trương Lực Ưng vẫn còn muốn lợi dụng Lâm Kiều Như để đổi lấy tính mạng mình.
Anh ta biết rõ, Tần Thiên Lâm cũng biết ngay cả Tần Vũ Phong cũng biết. Chỉ có Triệu Như Lan không biết. Triệu Như Lan chỉ thấy tính mạng con gái mình đang nằm trong tay đám kẻ xấu này, như cảnh ngàn cân treo sợi tóc!
Đôi mắt xinh đẹp của Triệu Như Lan rưng rưng, gương mặt bà nhuốm vẻ tuyệt vọng, liều mạng giãy giụa với những sợi dây trói mình, muốn thoát khỏi ghế chạy ngay tới cứu con gái!
Mặc dù Lâm Kiều Như không phải là ruột thịt của mình, chỉ là đứa trẻ mà bà nhặt được từ cửa bệnh viện.
Nhưng dù sao bà đã nuôi nấng Lâm Kiều Như suốt hai mươi năm, tình cảm gia đình không thể từ bỏ, cô còn thân với bà hơn cả con ruột!
Triệu Như Lan thấy bản thân không thể ngay lập tức thoát ra được, thân hình gầy gò đột nhiên bộc phát ra sức mạnh to lớn, bà trực tiếp lỗi chiếc ghế đẩu nặng gần năm mươi ký đứng lên, từng bước tiến về phía Trương Lực Ưng.
Triệu Như Lan tạo ra tiếng động lớn như thế đương nhiên cũng đánh động đến Trường Lực Ưng.
Trương Lực Ưng không hề phân tâm, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tân Vũ Phong, thế nhưng vẫn lạnh lùng quát Triệu Như Lan: “Đứng lại
đó! Nếu không tôi sẽ giết cô ta!”.
Động tác của Triệu Như Lan đột nhiên dừng lại, khổ sở cầu xin “Cầu xin cậu, tha cho con gái tôi… tôi sẵn sàng đổi chỗ cho con bé.”
“Cút!”
Trương Lực Ưng không hề nể mặt mà trực tiếp quát Triệu Như Lan: “Bà thì là cái thá gì!”
Triệu Như Lan bị Trương Lực Ưng quát một câu lập tức lâm vào tuyệt vọng.
Thật ra bà cũng biết, bà gần như không có khả năng thay thế cho con gái mình.
Dù sao Lâm Kiều Như cũng là người mà Tân Vũ Phong quan tâm, còn bản thân bà thì cũng chỉ là nhờ phúc của con gái mà thôi…
Thế nhưng không thử thì sao biết được?
Bây giờ thử cũng thử rồi, Triệu Như Lan cứ thể rơi vào tuyệt vọng.
Tay phải Trương Lực Ưng cũng không hề thả lỏng chút nào, tay trái thì hướng về Triệu Như Lan.
“Bà có tin nếu bà tiếp tục đi về phía trước thì tôi sẽ giết bà trước đấy!” Trương Lực Ưng kiêu ngạo như dã thú gặp nạn, vô cùng hung ác và nguy hiểm.
Triệu Như Lan là chính là mẹ của Lâm Kiều Như.