Chương 667:
Còn muốn tái chiến?
Không!
Dĩ nhiên là không!
Đối mặt với một Tần Vũ Phong giơ tay một cái là cắt đứt tính mạng một đời Vua Ninjia, còn ai dám khiêu chiến nữa?
Không người nào dám!
“Không dám!”
Caesar thật vất vả mới có thể bò dậy, hiện tại dưới ánh mắt uy hiếp của Tân Vũ Phong, quỳ xuống: “Đều là do tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, không biết các hạ thần công cái thế, xin các người tha cho tôi một mạng!”
“Vâng, vâng!”
Hughes của tổ chức Hắc Ám của hai anh em Heller, Helen, còn có Stuker của Đại bàng Pampas, cũng rối rít nói: “Đều là chúng tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, xin Thiên Vũ đại nhân, tha cho chúng tôi một mạng!”
“Lần này là chúng tôi đã mạo phạm!”
“Ha ha ha ha!”
Chỉ thấy Tần Vũ Phong thờ ơ cười lạnh một tiếng, sau đó thu hồi Đao Bắc Thần trong tay, thu hồi mũi nhọn. “Thiên tử phạm tội, cũng giống thứ dân! Mấy người dẫn đầu như các người, càng làm tôi thêm chán ghét!”
“Nhưng mà, Tân Thiên Vũ tôi đã nói thả, thì không hề có đạo lý thu hồi lại. Các người cũng giống như vậy, tự cắt một cánh tay, cút ra khỏi Đông Hải, lập tức có thể tha mạng các người!”
Caesar vừa nghe lời này, không nói hai lời, lập tức rút kiếm nhỏ ở bên hông ra, chém rơi một cánh tay của mình!
Tân Vũ Phong hơi nhíu mày, người mà một giờ trước vẫn còn hăng hái, kiêu căng phách lối bao nhiêu, hiện tại lại không ngại tự cắt một cánh tay, chỉ vì cầu sinh.
“Thiên Vũ đại nhân, lần này có thể không?”
Caesar một tay che cánh tay, dùng đầu khi hoàng kim còn sót lại không nhiều bảo vệ vết thương, hình như cũng bởi vì vậy mà sắc mặt anh ta tốt hơn không ít.
Caesar mặt đầy nụ cười nịnh nọt mà lại vặn vẹo nói: “Tôi có thể đi được chưa?”.
Tần Vũ Phong khẽ gật đầu một cái, tỏ ý anh ta có thể rời đi. Caesar đi ra ngoài hầm than đá. Quả nhiên các tướng sĩ của Doanh trại Thần Sách không ngăn cản, để anh ta rời đi.
Chẳng qua là lúc Caesar đi, có không ít tướng sĩ đều nhổ nước bọt anh ta: “Tôi nhổ vào này, vậy mà lại đánh lén Chiến thần Thiên Vũ của chúng ta!”.
“Đúng vậy, không biết xấu hổ!”
“Lần này dạy dỗ mày một trận, xem lần sau mày còn dám hay không!”
Hughes và Stuker ở bên cạnh thấy vậy, cũng lần lượt tự cắt cánh tay để bảo toàn tính mạng.
Bất luận là tự cắt cánh tay, hay là bị các tướng sĩ của Doanh trại Thần Sách nhổ nước bọt một phen, chỉ cần có thể sống sót, cũng coi như giao dịch có lợi.
Hai người liên tiếp cắt cánh tay, Tân Vũ Phong lười phản ứng, trực tiếp để cho bọn họ rời đi.
Một trận đại chiến người đời nhìn chằm chằm, theo hành vi chạy mất dạng giống như chó nhà có tang của ba đại cao thủ, rốt cuộc cũng hạ màn.
Năm tổ chức lớn đứng hàng thứ hai mươi trên thế giới liên thủ, phải ra hai ngàn năm trăm quân tinh nhuệ, hao tổn hơn một nửa!
Năm đại cao thủ được phái ra, ba người trọng thương, hai người chết!
Cứ như vậy, thể lực ngầm ở Đông Hải, nghe thấy danh hiệu của Tần Vũ Phong thì lập tức mất hồn mất vía!
Tần Vũ Phong dùng thực lực của chính mình, lấy sức của một mình mình, biến Đông Hải thành một khối sắt cứng, tạo nên một thành phố cực kỳ vững chắc.
Bất kỳ thể lực nào ở bên ngoài, từ nay về sau, không dám tới phạm!
“Thắng lợi trở về!”
Tần Vũ Phong ra lệnh, các tướng sĩ của Doanh trại Thần Sách sắp hàng chỉnh tề một lần nữa, chuẩn bị trở về đơn vị!
Cuộc chiến này cuối cùng cũng kết thúc, nhưng mà sóng gió chưa bao giờ dừng lại, mà chỉ mới bắt đầu.
Trước đó, năm tổ chức ngầm lớn, đã làm chuyện ước chiến với Tân Vũ Phong trở nên ầm ĩ, có thể nói là cả thế giới đều đang dõi theo.
Các thế lực ngầm, các tổ chức ở các nước trên toàn thế giới, còn có một số dân mạng không chút liên quan nào, tất cả đều chú ý đến trận đại chiến này.
Rất nhanh, lập tức có tin tức truyền ra bên ngoài,
Chiến thần Thiên Vũ thắng lợi rồi!
Các thế lực lớn khiếp sợ không thôi. Dẫu sao, hai ngàn năm trăm người chồng với năm trăm người và một mình Tân Vũ Phong, có thể nói là không có chút phần thắng nào!
Nhưng còn bây giờ thì sao?