Chương 909
Những lời này không lớn không nhỏ, lại có thể truyền đến tai Mộc Dung Chỉ một cách hết sức rõ ràng.
“Không, không thể nào!”
Mộc Dung Chỉ che mặt, quỳ xuống khóc lớn.
Tần Vũ Phong sao có thể chết?
Không thể nào!
Sao Tần Vũ Phong lại tự mình phát nổ cơ chứ?
Mộc Dung Chỉ không thể hiểu nối Chẳng lẽ là vì muốn tìm ra thuốc chữa cốt tủy cho mẹ.
Mộc Dung Chí ngồi bệt xuống đất, không thể nén nổi nỗi bi thương quá lớn trong lòng.
Mặc dù hai người chỉ mới làm quen trong một thời gian ngắn, nhưng Tần Vũ Phong đã để lại ấn tượng vô cùng sâu đậm trong lòng Mộc Dung Chỉ.
Khi hái quả bồ đề, là Tân Vũ Phong giúp cô ta xua đuổi đám người Chúc Cửu Sinh.
Khi quay về kho để tập hợp, đám người Chúc Cửu Sinh đứng lên tố cáo Tần Vũ Phong cướp bảo vật, nhưng Tần Vũ Phong vẫn yên lặng chấp nhận tất cả, không biện minh cho mình một lời.
Vậy mà cô ta lại không thể làm gì, chỉ biết trơ mắt nhìn Tân Vũ Phong chết ở trước mặt.
Làm sao Mộc Dung Chỉ có thể không đau đớn?
Cô ta cúi đầu, bật khóc nức nở.
Lúc này, Tân Thiên Lâm đã đi tới từ phía sau.
“Cộc! Cộc! Cộc!”
Điều khiến Nam Tuấn Sái thất vọng nhất chính là nhìn qua dường như Tân Thiên Lâm vẫn còn khá ổn.
Ít nhất thì anh ta vẫn có thể tự mình đi lại, xem ra chỉ bị thương ngoài da và gãy xương vài chỗ là cùng.
Đối với đa số võ giả mà nói, những vết thương này không hề đáng lo ngại.
‘Tần Thiên Lâm bước đến bên cạnh Mộc Dung Chỉ, cợt nhả cười nói: “Ôi chao người đẹp, có chuyện gì thế này, đang khóc vì anh trai tôi sao?”
“Chậc chậc, tôi khuyên em không nên khóc làm gì, tâm hồn thiếu nữ của em đã đặt sai người rồi. Anh trai tôi đã sớm giấu diếm người yêu của mình từ lâu, cỡ như em? Chỉ sợ không có cơ hội!”
Hai mắt Mộc Dung Chỉ đẫm lệ, vô cùng sưng đỏ, ngẩng đầu.
hung hăng nhìn chăm chãm Tần Thiên Lâm: “Liên quan gì đến anh! Đồ không biết luân thường đạo lý, tự tay giết chết anh trai ruột của mình, lòng lang dạ sói!”
“Ồ, cô em cũng cứng miệng phết nhỉ!”
Chủ nhân của trại Thanh Mộc hiện đang ốm nặng nằm liệt giường, nếu có chuyện gì xảy ra thì Mộc Dung Chỉ chính là hy vọng duy nhất còn sót lại của trại Thanh Mộc.
Nghĩ đến đây, Nam Tuấn Sái mở miệng nói với Tần Thiên Lâm: “Cậu chủ Tần Thiên Lâm! Mộc Dung Chi còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, để tôi thay cô ấy nhận lỗi với anh… Nhưng.
cô gái Mộc Dung Chỉ này, anh không thể mang đi được, vì cô ấy là thiếu chủ của Trại Thanh Mộc.”
“Trại Thanh Mộc ở chỗ nào?”
Tân Thiên Lâm nói, đưa mắt nhìn xung quanh đám đông.
Nam Tuấn Sái đưa tay ra, khách sáo nói: “Ở đằng kia.”
Tần Thiên Lâm vừa liếc mắt liền thấy không ít thiếu nữ với dung mạo thanh tú đang đứng cùng một chỗ, đưa mắt cảnh giác nhìn anh ta.
Tân Thiên Lâm cười lạnh một tiếng, ra lệnh: “Kiếm sĩ Thiết Ưng! Bao vây đám thiếu nữ kia lại cho tôi!”
Tần Thiên Lâm vừa dứt lời, không chờ những người ở trại Thanh Mộc kịp phản ứng, kiếm sĩ Thiết Ưng đã tầng tầng lớp lớp tiến lên bao vây tất cả.
“Đồ khốn khiếp, anh muốn làm gì?”
Mộc Dung Chỉ vô cùng sợ hãi và tức giận, lớn tiếng quát lên theo bản năng.
“Ồ, tôi muốn làm gì sao?”
Tân Thiên Lâm sờ cằm ngả ngớn đáp: “Tôi chẳng muốn làm gì cả. Chỉ định hỏi người đẹp một chút xem bây giờ có muốn đi cùng anh đây không thôi”
Mộc Dung Chỉ đang định giận dữ quát tháo Tân Thiên Lâm thì ngay sau đó đã kịp thời phản ứng lại.
Tất cả mọi người trong trại Thanh Mộc của mình hiện đang ở trong tay Kiếm sĩ Thiết Ưng của Tần phiệt!
Khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Dung Chỉ lúc đỏ lúc trắng, cả cơ thể mong manh đều run lên bần bật vì giận dữ.
Một lúc lâu sau, Mộc Dung Chi cản chặt răng, cuối cùng khế ‘thở dài, trên mặt tràn đầy sự thỏa hiệp và bất lực.
“Được rồi, thả bọn họ ra, tôi đi cùng với anh.”