Nhìn âm khí còn lại trên tay, tôi thử nắm một chút, không ngờ lúc này tay lại bị tôi khống chế. Vừa rồi Liễu Long Đình có thể khống chế tứ chi của tôi, bây giờ tôi cũng có thể, chẳng lẽ là vì đả khiếu? Tôi với Liễu Long Đình thông qua lẫn nhau?
“Không thể nào! Dù gì bà già kia cũng là đệ tử xuất mã, cho dù Hồ Tiên lợi hại đến mấy thì cũng không đến mức dám quang minh chính đại gọi ma tới hút tinh khí con người! Thế này còn càn rỡ hơn cả cậu trước kia!” Nói tới đây, Phượng Tổ Thiên quay sang nhìn tôi, nở nụ cười trên nỗi đau của người khác.
Liễu Long Đình lạnh lùng quay mặt đi, không để ý Phượng Tổ Thiên nói gì mà bước về phía cổng nhà Anh Cô, ngẩng đầu nhìn âm quỷ bay múa đầy trời. Bây giờ chỉ mới hơn năm giờ chiều, xem như hoàng hôn, nhưng những âm hồn kia giống như mây đen che khuất mặt trời, làm cho phạm vi mấy dặm chung quanh không có ánh sáng, đen thui, vừa lạnh lẽo vừa áp lực.
Lúc này Hoàng Tam Nương cũng xuống xe, nhưng không đi cùng chúng tôi mà đi quanh nhà Anh Cô xem xét tình huống.
“Anh Cô thật lợi hại, bà ta mời bao nhiêu quỷ thế này chỉ vì đối phó với tôi và Liễu Long Đình rồi à? Thế này thì quá làm to chuyện rồi.” Tôi nói với Liễu Long Đình.
Liễu Long Đình trầm tư một hồi rồi nói: “Có khả năng không chỉ đơn giản là để đối phó với chúng ta.”
Giọng Liễu Long Đình phát ra từ miệng tôi. Tôi nghe vậy thì lại cảm thấy thú vị, thỉnh thoảng lại hỏi Liễu Long Đình mấy câu. Phượng Tổ Thiên đứng sau lưng tôi nhìn tôi một hồi nói giọng nam, một hồi nói giọng nữ, nhất thời không kiên nhẫn, kéo tay tôi lại nói: “Đủ rồi đấy, mau kêu Liễu Long Đình rời khỏi thân thể của cô đi. Hai người không thấy khó chịu, nhưng tôi xem lại nổi hết da gà.”
Giọng Đông Bắc chính cống mắng người của Phượng Tố Thiên nhất thời khiến tôi cười phá lên. Chẳng qua tôi vất vả lắm mới có thể mở bốn khiếu, Liễu Long Đình có thể hoạt động tự nhiên trên người tôi, sao tôi lại nghe lời Phượng Tố Thiên mà kêu Liễu Long Đình rời đi. Vì thế tôi nói với anh ta rằng tôi không muốn, tôi muốn cho Liễu Long Đình ở trong người tôi đấy.
Liễu Long Đình không ngại anh ấy có nhập vào người tôi hay không, thấy tôi không muốn anh ấy rời đi thì anh ấy cũng không đi, dẫn tôi đi vào cổng nhà Anh Cô, gõ cửa nhà, trong nhà lại không ai đáp lời.
“Bà già, có nhà không đấy?” Phượng Tổ Thiên nhìn vào khe cửa hô một câu. Trong phòng vẫn không có chút động tĩnh nào. Thế là Phượng Tố Thiên cũng mặc kệ, trực tiếp đạp cửa nhà Anh Cô. Cánh cửa nhất thời ngã xuống, phát ra tiếng “rầm” ầm ĩ.
Tiếng cửa đổ nhất thời khiến một đống bóng ma đen thui trong nhà kinh hãi. Trong đống ma đen thui đó, Anh Cô ngồi khoanh chân ngay ngắn trước bài vị Hồ Tiên của nhà họ, hai tay ngón cái tụm với ngón trỏ, đặt trên đầu gối của bà ta. Thấy chúng tôi đã đến, hơn nữa còn đạp đổ cửa nhà mình, Anh Cô không hề sợ hãi mà cười như không cười ngẩng đầu nhìn tôi, nói: “Các người đã tới rồi.”
“Bà nội tôi đâu? Bà giấu bà nội tôi ở đâu?” Tôi hỏi Anh Cô.
“Tôi ở đua, đương nhiên bà nội cô cũng ở đó. Có bản lĩnh thì tới đây tìm đi!” Anh Cô nói thoải mái, cứ như thể chúng tôi chỉ hỏi bà ta đã ăn cơm chưa. Nhưng tôi nhìn chung quanh mà vẫn không thấy bóng dáng bà nội đâu. Lúc này, Liễu Long Đình bỗng thoát khỏi người tôi, tôi nhất thời không còn thấy những bóng ma bay tới bay lui trước mặt mình. Liễu Long Đình quay lại kêu Phượng Tố Thiên dẫn tôi trở về trong xe ngồi chờ, nếu trước hừng đông sáng mai còn chưa thấy anh ấy đi ra thì kêu Phượng Tố Thiên dẫn tôi về nhà trước.
Liễu Long Đình nói rất trịnh trọng, khiến tôi bắt đầu lo lắng Liễu Long Đình có thể đánh thắng Anh Cô được không. Chung quy bây giờ anh ấy mới khỏe mạnh, mà sau lưng Anh Cô còn có một Thượng Phương Tiên lợi hại bảo kê cho bà ta, không thì bà ta cũng không thể mời nhiều âm quỷ đến thế.
Hình như Phượng Tố Thiên đã sớm ước gì được làm vậy. Liễu Long Đình vừa nói xong, anh ta lập tức kéo tay tôi, hơn nữa quay đầu nói với Liễu Long Đình rằng anh ta đã sớm muốn làm vậy rồi. Anh ấy có Hoàng Tam Nương giúp đỡ rồi mà còn cố tình lôi hai chúng tôi tới đây làm đệm lưng. Tôi nhất thời khó chịu liếc xéo Phượng Tố Thiên, ngồi xe cùng anh ta trở về. Bây giờ trong người tôi không có tiên, không thấy gì hết, vì thế tôi hỏi Phượng Tố Thiên lần này phần thắng của Liễu Long Đình là bao nhiêu?
Trong xe chỉ còn lại tôi với Phượng Tổ Thiên. Phượng Tổ Thiên cũng không cãi cọ mà nói: “Phải xem thử Liễu Long Đình đã khôi phục thế nào. Nếu khôi phục xong rồi thì đối phó với Anh Cô và Hồ Tiên của bà ta, lại thêm có Hoàng Tam Nương giúp đỡ thì cũng có 30% phần thắng, nhưng nếu chưa khôi phục hoàn toàn thì không có chút phần thắng nào.”
Phượng Tổ Thiên nói vậy chẳng phải là vô nghĩa sao? Đương nhiên tôi cũng biết: “Nếu thêm lực lượng của tôi thì sao? Tôi đả thông tứ khiếu, chẳng phải nói tiên gia có một nửa pháp lực ở trên người đệ tử xuất mã sao? Nếu tôi giúp Liễu Long Đình thì sẽ có phần thắng bao nhiêu?
Nghe vậy, Phượng Tố Thiên nhất thời nở nụ cười: “Không thể nào, dựa vào cô thì không thấy mấy thứ đó, cô không thấy sao giúp được Liễu Long Đình?”
“Anh nhập vào người tôi thì chẳng phải là có thể giúp anh ấy sao?” Tôi bất mãn nói.
“Đương nhiên là không thể. Cô chỉ đả thông tứ khiếu của Liễu Long Đình, tôi vừa nhập vào người cô thì tứ khiếu đó sẽ bị phong bế.” Phượng Tổ Thiên giải thích.
“Vậy thì phải làm sao tôi mới thấy được mấy thứ đó? Tại sao đệ tử xuất mã khác một hai ngày thì có thể thấy các loại tà túy cùng vật âm, còn tôi xuất mã sắp nửa năm rồi, trừ vẽ mấy lá bùa không có tác dụng gì thì chẳng thấy được con ma nào?”
Thấy tôi tức giận vì không thấy vật âm, Phượng Tổ Thiên nhìn tôi một hồi mới nói: “Những thứ dơ bẩn đó địa vị thấp, đều không xứng xuất hiện trong mắt cô, cho nên cô mới không thấy chúng. Trừ phi một ngày nào đó cô cũng trở nên dơ bẩn như chúng thì mới thấy được chúng.
“Anh chém gió hả, gì mà xứng với không xứng, nói cứ như tôi là Ngọc Hoàng Đại Đế trên trời ấy. Tôi nói anh này, chẳng phải anh rất quen thuộc với Hồ Tiên nhà Anh Cô sao? Tôi cũng không trông cậy vào anh bán thể diện kêu Hồ Tiên kia thả bà nội tôi, lát nữa tôi xin anh nếu Hồ Tiên muốn làm hại Liễu Long Đình thì anh phải giúp tôi cứu Liễu Long Đình. Có lẽ anh ấy còn chưa khôi phục xong, lỡ đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì chúng ta sẽ chẳng ai dễ chịu đâu.”
Thấy tôi luôn mồm nhắc tới Liễu Long Đình, Phượng Tố Thiên lại phiền lòng, xoay người ngồi vào xe cách tôi thật xa, kêu tôi đừng bận tâm nữa, tôi với Liễu Long Đình ở bên nhau bao lâu nay, chẳng lẽ còn không biết tính cách của Liễu Long Đình sao? Chuyện không nắm chắc thì anh ấy sẽ không bao giờ làm. Nếu anh ấy đã tính toán đến đây thì chắc chắn là có cách đối phó với Anh Cô, hơn nữa trước hừng đông ngày mai, chắc chắn sẽ trở về trên xe.
Tôi không tin Phượng Tố Thiên nói.
Chung quy thực lực của Anh Cô với Liễu Long Đình chênh lệch nhiều như vậy, tôi cũng thấy cảnh tượng âm quỷ xoay quanh rồi. Đám âm quỷ kia đông không kể xiết, Liễu Long Đình nhìn kiểu gì cũng là phe yếu ơn, khả năng chuyển bại thành thắng hâu như không có.
Nghĩ đến đây, tôi lại lo lắng bà nội đã bị Anh Cô tra tấn như thế nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!