Liễu Long Đình nhìn tôi, cười nói: “Tôi giận em cái gì? Hôm nay em không muốn thì đi ngủ trước đi. Chờ tôi sửa Âm Quan Âm xong sẽ cùng lên giường ngủ với em.”
Tôi không biết Liễu Long Đình đang cười thật hay cười giả. Nhưng anh ta kêu tôi ngủ, tôi cũng đành phải gật đầu, kêu anh ta làm việc xong thì nghỉ sớm một chút. Cũng không biết Liễu Long Đình bị làm sao nữa. Chẳng lẽ vì ban ngày Phượng Tố Thiên cõng tôi nên anh ta không vui? Nhưng đó không phải là lúc phá trận sao? Không công thì sao chúng tôi ra ngoài được?
Đi xe cả ngày quá mệt mỏi, tôi cũng không còn nhiều sức lực suy nghĩ chuyện này, nằm trên giường không lâu sau ngủ thiếp đi.
Buổi sáng tôi dậy đi học, Liễu Long Đình còn dậy sớm hơn cả tôi, cho tôi nấu cháo và trứng gà, bây giờ đang thay quần áo ra ngoài. Tôi tò mò hỏi Liễu Long Đình hôm nay anh ta làm sao vậy? Muốn ra ngoài à? Liễu Long Đình vui vẻ hơn hôm qua rất nhiều, nói với tôi đúng thế, muốn đưa bạn gái đi học.
Tôi nghe rất ấm lòng, lập tức ôm Liễu Long Đình hôn lên má anh ta. Hôm qua thấy anh ta không vui, tôi còn tưởng anh ta tức giận, không ngờ chỉ là tôi suy nghĩ nhiều mà thôi.
Khi tôi với Liễu Long Đình ra ngoài, Phượng Tổ Thiên vừa lúc cũng đến cửa nhà tôi. Thấy Liễu Long Đình sáng sớm cùng tôi đi học, anh ta tặc lưỡi mấy tiếng, trào phúng Liễu Long Đình là sáng nay bị chập mạch chỗ nào, đi bộ có mười mấy phút mà còn phải đưa tôi đi học, cứ như sợ người khác cướp bạn gái của anh ta. Liễu Long Đình nhìn thoáng qua Phượng Tổ Thiên, không để ý tới anh ta, cũng không muốn tôi tiếp xúc nhiều với Phượng Tố Thiên. Vừa xuống lầu lập tức bắt taxi, bỏ mặc Phượng Tố Thiên ở đó.
Hành vi của Liễu Long Đình hơi quá đáng. Dù gì đi nữa, Phượng Tố Thiên cũng là tiên gia của tôi, hơn nữa dù là bạn thì quang minh chính đại xa lánh anh ta cũng không ổn. Tôi nghĩ đã đến lúc tôi nên nói chuyện đàng hoàng với Liễu Long Đình, bèn hỏi có phải anh ta thấy tôi với Phượng Tố Thiên quá thân thiết với nhau không?
Liễu Long Đình trả lời đường hoàng: “Làm gì có chuyện đó. Anh ta là tiên gia của em, tôi chỉ muốn đưa em đến trường một mình thôi, nếu anh ta muốn tới trường chơi với em thì đương nhiên sẽ tự đến, chẳng lẽ em còn lo anh ta không tìm được đường?”
Tôi nhất thời không biết nên tiếp lời như thế nào, đành phải ừ một tiếng. Khi xe của chúng tôi sắp tới cổng trường, tôi lấy gương ra muốn dặm son moi. Lúc nãy ăn sáng, son môi bị phai mất một chút. Nhưng không ngờ Liễu Long Đình bình thường không bận tâm tôi trang điểm kiểu gì, bây giờ thấy tôi cầm gương son môi thì ánh mắt hiện lên bất mãn, giọng điệu nghiêm khắc: “Đừng son môi. Em trang điểm xinh đẹp như vậy là muốn quyến rũ ai?” Nói xong, anh ta còn ném son môi của tôi đi.
Tôi ngây người nhìn Liễu Long Đình. Kể từ hôm qua về nhà, anh ta cứ là lạ thế nào ấy. Tôi đã nói hết lời hay rồi, cũng nói xin lỗi rồi, anh ta còn muốn tôi làm gì nữa? Tôi cũng nóng tính lắm, anh ta không phải không biết con gái Đông Bắc đều dữ dằn? Anh ta cứ tự dưng làm lơ tôi, hoặc là giận tôi, chẳng lẽ chỉ có mình anh ta biết giận thôi sao? Tôi cũng biết giận!
Tôi liếc Liễu Long Đình, kêu tài xế dừng xe, tôi muốn xuống xe.
“Đằng trước là cổng trường, chờ đến đó rồi xuống.”
“Không, tôi muốn xuống ngay bây giờ.” Tôi nhìn chằm chằm Liễu Long Đình, muốn cho anh ta biết tôi đang giận. Người khác yêu đương toàn là con gái cố tình gây sự, tại sao đến lượt tôi lại trái ngược? Trước kia cũng không thấy Liễu Long Đình nhạy cảm đến thế.
Tài xế đỗ xe ở ven đường, tôi thậm chí không thèm nhặt son môi rơi trong xe, trực tiếp mở cửa đi xuống, không nói với Liễu Long Đình một câu.
Trên đường đi, tôi rất tức giận. Tôi không rõ Liễu Long Đình đang ghen kiểu gì. Tôi với Phượng Tố Thiên không hề làm gì, chỉ đơn thuần là bạn bè mà thôi, tại sao Liễu Long Đình cũng để ý?
Đến cửa phòng học, tôi còn chưa đi vào thì thấy hoa cùng mấy hộp chocolate mà mấy ngày nay tôi không thấy. Tôi vừa cãi nhau với Liễu Long Đình xong, bây giờ thấy mấy thứ này thì lập tức khó chịu, hỏi nữ sinh trong lớp ai thích thì lấy đi. Các nữ sinh thấy tôi đang giận nên chắc là không tiện đi lấy, nữ sinh ngồi đằng trước cẩn thận nói đây là do thầy Vệ Quân tặng, kêu tôi nhận đi.
Tôi đang rất tức giận, không muốn nhận mấy thứ này. Thấy không ai muốn, tôi ôm lấy chúng ném vào thùng rác cuối phòng học. Nhưng khi xoay người lại, tôi thấy Vệ Quân ôm một bó hoa tươi đứng ở cửa phòng, tận mắt chứng kiến tôi ném hoa của thầy ấy vào thùng rác. Tôi hoàn toàn không biết Vệ Quân sẽ đến vào lúc này, trong lòng nhất thời khẩn trương, dù gì cũng là vứt bỏ quà ngay trước mặt người tặng quà, đổi thành ai cũng sẽ cảm thấy xấu hổ. Hơn nữa Vệ Quân còn là giảng viên trong trường, tôi xoay người định nhặt hoa lên thì Vệ Quân lại đi về phía tôi, nắm tay tôi nói đây là hoa tặng hai ngày trước, đều héo hết rồi, kêu tôi đừng nhặt nữa.
Tôi hơi ái ngại, nói xin lỗi Vệ Quân.
“Không có gì phải xin lỗi, đây là do tôi tặng cho em, hơn nữa hoa héo thì nên ném, phải bổ sung cái mới.”
Người trong lớp đều nhìn tôi và Vệ Quân. Vệ Quân không hề khẩn trương, còn tôi thì xấu hổ gần chết, không quan tâm Vệ Quân có ý gì với tôi hay không, tôi nói: “Thầy ơi, em không biết thầy tặng hoa cho em có ý gì, nhưng em đã có bạn trai rồi.”
“Lại không phải là chồng, tôi cũng không thể xem là người thứ ba đâu nhỉ?” Vệ Quân đáp lại, đám bạn học lập tức nở nụ cười. Khi Vệ Quân nhét bó hoa vào tay tôi, đám bạn học lại kêu ầm lên nhận lời đi gì gì đó. Sinh viên yêu đương với giảng viên quả thực là rất hợp, giống y như tiểu thuyết tình cảm của Quỳnh Dao.
“Đúng rồi, tối nay bạn cùng lớp của em với mấy giảng viên nói là đi hát karaoke, em không ngại tôi cũng tham dự chứ?”
Hoạt động của lớp tôi, thầy ấy tham gia hay không thì liên quan gì tới tôi? Tôi lắc đầu, nói tôi ngại làm gì?
“Vậy thì tối nay chúng ta gặp lại.” Vệ Quân mỉm cười nói, sau đó sải bước rời khỏi phòng.
Có trời mới biết gần đây sao tôi lại có hoa đào. Bình thường không có ai theo đuổi, cả học kỳ cũng chẳng một người tỏ tình với tôi. Bây giờ một đám không phải hiểu lầm thì cũng là hoa đào héo. Nếu Liễu Long Đình biết thì không chừng tôi sẽ phải về nhà đối mặt với gương mặt lạnh buốt của anh ta, cho nên tôi lại vứt bó hoa đi, ngồi vào ghế.
Đám bạn cùng lớp vừa rồi còn vui vẻ ồn ào, thấy tôi lại ném bó hoa, họ đều cứng đờ nhìn tôi, có người còn trào phúng tôi cho rằng mình là thiên kim tiểu thư hay sao? Thiên kim tiểu thư cũng không kiêu bằng tôi. Gia thế của thầy Vệ Quân mà coi trọng tôi là may mắn của tôi, không thì người khác còn cho rằng tôi bám lấy thầy Vệ Quân ấy chứ.
Lời này rất khó nghe. Dù sao cũng là bạn học nhiều năm, tôi không muốn làm căng, chỉ xấu hổ giải thích không phải tôi cố ý, chủ yếu là sợ bị bạn trai thấy nên tôi sợ anh ấy nghĩ nhiều.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!