“Nghe đây nghe đây… thương hội Cổ thị cảm tạ hoàng ân, bắt đầu từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ phát cháo từ thiện tại tất cả các thành trì, hễ là dân chúng không có công ăn việc làm thì đều có thể đến nhận cháo…”
Cứ thế, chẳng mấy chốc, thanh danh Cổ đại thiện nhân đã lan truyền khắp vương triều Hoa Hạ.
“Vị Cổ đại thiện nhân này rất giỏi đấy, nghe đồn khi hoàng thượng còn là hoàng tử Bắc Lương, ông ta đã hết mình trợ giúp ngài, còn từng tiên đoán rằng hoàng thượng chắc chắn sẽ nhất thống thiên hạ”.
“Thật à? Không ngờ Cổ đại thiện nhân lại lợi hại như vậy, hèn gì việc kinh doanh của ông ta ngày càng phát đạt, giờ vẫn đang phát cháo miễn phí ở tất cả các thành đấy, đúng là Bồ Tát sống mà…”
“Đúng vậy, Cổ đại thiện nhân thật sự là người tốt”.
“Ừm, xem ra mối quan hệ giữa Cổ đại thiện nhân và hoàng thượng không hề tầm thường”.
Lãnh Thiên Minh ngồi trong tẩm cung, vừa thưởng trà vừa xem mật tín do Thiên Võng truyền đến.
“Lão già Cổ Bách Vạn này cũng thâm thật đấy, không ngờ buôn bán vũ khí lại kiếm được nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ do ta nghĩ không chu đáo? Tuy nhiên, hiện tại Cổ Bách Vạn khiến toàn bộ Hoa Hạ gọi ông ta một tiếng đại thiện nhân, ta cũng không tiện đụng đến ông ta. Thế nhưng nhiều tiền như vậy đều vào túi ông ta, càng nghĩ càng khó chịu… không được, hôm nào phải mời ông ta đi câu cá mới được…”
Nước La Sát.
Quân đội Hoa Hạ tập kích bất ngờ khiến tộc Hồng Mao không kịp trở tay, dẫn đến tổn thất thảm trọng. Bởi vì diện tích nước La Sát cực lớn, nhưng nhân khẩu lại thưa thớt, cho nên tuy thành trì khá nhiều nhưng hầu hết đều là những thành nhỏ có dưới 10 vạn người. Có rất ít tòa thành mà số lượng người vượt qua 200 vạn như Pháo Đài Đỏ.
Sau nửa tháng tiến đánh nước La Sát, quân đội Hoa Hạ đã chiếm được tổng cộng bốm mươi tòa thành, khiến mấy trăm vạn dân La Sát không có nhà để về, chạy trốn tứ tán. Bất giác, toàn bộ tộc La Sát đã tập hợp lại.
Trong doanh trướng đại quân Hoa Hạ.
“Đa tướng quân, phía trước chính là cửa sông Volga, địa thế ở đó vô cùng hiểm trở, dễ thủ khó công. Theo như khinh khí cầu hồi báo, đã có một lượng lớn quân La Sát tập hợp tại đó”.
“Ừm, cái gì nên đến cũng phải đến, truyền lệnh cho đại quân nhanh chóng tập kết, chúng ta sẽ đưa tiễn đám súc sinh này ngay tại sông Volga, sau đó tiến thẳng đến Pháo Đài Đỏ, ta muốn bắt sống nữ vương của bọn chúng, sau đó mang nàng ta đến trước mặt hoàng thượng”.
Một vị tướng quân cười nói: “Hề hề… Đa tướng quân, nghe đồn nữ vương của bọn họ là một mỹ nữ, chẳng lẽ ngài định đưa đến cho hoàng thượng để làm quý phi à?”
“Mẹ kiếp, nàng ta cũng xứng, ta thấy tên nhóc nhà ngươi có ý muốn thử, đúng không?”
Trong đại điện của Pháo Đài Đỏ.
Tất cả mọi người đều lộ vẻ nghiêm túc, bọn họ thật sự không ngờ quân Hoa Hạ lại tiến công bất ngờ và hung mãnh như vậy. Chỉ trong thời gian ngắn, gần một phần ba lãnh thổ và một phần tư thành trì của tộc La Sát đã rơi vào tay bọn họ.
“Các vị, trước mắt, kẻ địch đã đánh đến sông Thánh, đó cũng là con sông đại biểu cho sinh mệnh của chúng ta. Các vị tổ tiên vẫn đang dõi theo chúng ta, lúc này, nếu ai còn nghĩ bo bo giữ mình thì đến cuối cùng sẽ không còn ai sống sót”, An Na Nhất Thế hô to.