“Đa tướng quân, theo như tin tức từ tàu bay, Pháo Đài Đỏ trong nửa tháng nay không ngừng thu nhận quân đội, ước chừng hiện tại tổng số quân trong thành đã lên tới một trăm năm mươi vạn quân”.
Đa Đoạt gật gù: “Quân đội hùng mạnh như vậy, cộng thêm nạn dân không ngừng kéo về, hẳn đã vượt qua sức chứa của thành trì, An Na Nhất Thế đây là muốn kháng cự đến cùng…hãy cho đội hậu cần nhanh chóng đi theo, nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng cung ứng”.
“Đa tướng quân yên tâm, Hắc Kỳ quân gần hai vạn xe ngựa, không ngừng vận chuyển liên lạc giữa các thành trì, ở các địa điểm chúng ta chiếm lĩnh, một số lượng lớn kho bảo quản vật tư đã được xây dựng”.
“Ừm, vậy thì tốt, lần này phải khiến những tên súc sinh tộc Hồng Mao biến mất vĩnh viễn khỏi phương bắc chúng ta”.
“Đa Đoạt đại nhân, Pháo Đài Đỏ này cao lớn như vậy, e là phải tốn rất nhiều công sức mới hạ được, kế hoạch của chúng ta là gì?”
“Hừ…”, Đa Đoạt cười khinh bỉ: “Rất đơn giản, bọn chúng không phải muốn tử thủ trong thành ư, vậy cứ để chúng thủ, truyền lệnh toàn quân, tiếp tục tiến công bao vây thành trì, dồn bách tính vào trong Pháo Đài Đỏ…”
Hơn nửa lãnh thổ nước La Sát đã bị chiếm, dường như không còn bóng dáng tộc nhân La Sát nữa, không phải họ bị giết, mà là bị dồn về Pháo Đài Đỏ, đương nhiên, chiến tranh sẽ khiến phần con của loài người bộc phát, vô số cảnh giết người phóng hỏa cướp bóc đã xuất hiện…
Pháo Đài Đỏ, nước La Sát.
“Nữ vương bệ hạ, đại quân Hoa Hạ đã đóng quân ngoài thành một tuần, nhưng vẫn không hề phát động tiến công, nạn dân tứ phía đang đổ về đây, lũ lượt thông nhập vào thành, cứ như vậy, không đợi kẻ địch tấn công, Pháo Đài Đỏ tắc loạn”.
“Tình hình hiện tại rốt cuộc là sao?”
Một tướng quân trả lời: “Nữ vương bệ hạ, nếu ta đoán không nhầm, tên tướng quân Hoa Hạ kia muốn đẩy hết nạn dân khắp nơi vào trong Pháo Đài Đỏ, khiến chúng ta cạn kiệt lương thực, không chiến mà bại…”
“Thủ lĩnh bên kia là ai?”
“Hồi bẩm nữ vương, là đương kim thống soái đại quân Hoa Hạ – Đa Đoạt, đồng thời là nguyên phó thống lĩnh Bắc Lương”.
“Đa Đoạt?", An Na Nhất Thế trầm mặc một lúc rồi nói: “Thông báo các thành, từ nay về sau không tiếp nhận nạn dân, để bọn họ đi về phương bắc, tự mình tìm thức ăn”.
“Nhưng…nhưng nói như vậy, e sẽ làm mất lòng dân”.
“Lòng dân? Lúc này sống sót mới là chân lý, lương thực Pháo Đài Đỏ có giới hạn, trước mắt gần ba trăm vạn dân và một trăm năm mươi vạn đại quân đang ở đây, sức đâu ra lo cho người khác nữa”.
“Vâng, thần lập tức truyền lệnh”.
Vô số nạn dân than khóc, hy vọng có thể vào thành, nhưng cổng thành vẫn đóng chặt như cũ, rất nhiều bách tính bất lực chỉ đành lưu lạc kiếm ăn.