“Nữ vương bệ hạ, nhưng cứ thế này, cũng chỉ có đường chết? Chúng ta điều động gần hết quân đội về đây, dẫn đến các thành trì khác phòng thủ lỏng lẻo, đại quân Hoa Hạ đang mặc sức cướp bóc phá hoại, không lẽ chúng ta có thể trốn ở đây cả đời ư?”
“Đúng, cứ tiếp tục thế này, đến La Sát cũng chẳng còn, chúng ta trốn ở đây làm gì nữa?”
An Na Nhất Thế cũng bực bội không yên, đám Hoa Hạ này đánh đến ngoài cổng liền dừng tiến công, nhưng nếu tự mình ra ngoài, sợ rằng sẽ cho đội hỏa tiễn của chúng cơ hội, thật sự tiến thoái lưỡng nan…
“Vậy ngươi có cách gì? Ra ngoài ứng chiến, các ngươi đánh nổi đội hỏa tiễn của Hắc Kỳ quân không?”
Đám đông trong đại điện trầm mặc.
“Nhưng mà, thưa nữ vương, nếu kéo dài như vậy, trước tiên không nói kẻ địch đánh được đến lúc nào, e là lương thực chúng ta cũng không đủ cầm cự”.
“Đúng vậy, nữ vương bệ hạ…thực ra chúng ta…chúng ta có thể nghị hòa”.
“Nghị hòa?”
An Na Nhất Thế nổi giận đùng đùng, quát lớn: “Không thể nào, tộc La Sát kiêu hãnh, sao có thể cúi đầu trước đám Trung Nguyên thấp hèn, cho dù có chết, ta cũng sẽ không nghị hòa”.
“Nhưng thưa nữ vương, không nghị hòa, vậy cứ kéo dài như này sao? Chúng ta có thể đánh đến khi nào?”
An Na Nhất Thế nhắm mắt lại, rơi vào trầm tư, từ thuở niên thiếu, nàng ta kế thừa vương vị, chưa từng phải tranh chấp với người khác như thế này, thậm chí vì vương vị của mình, nàng ta còn chưa kết hôn, một mình gánh vác quốc gia.
Từ khi biết đến sự tồn tại của bếp lò, nàng ta tưởng rằng đó là cơ hội tốt nhất để giải quyết vấn đề của nước mình, vậy nên liên kết với Hồ Lang, nhiều lần hao công tổn sức, ai ngờ đến cuối cùng, cơ hội ngược lại trở thành tai nạn lớn nhất.
“Cho đại quân chuẩn bị, xuất thành ứng chiến, nước La Sát ta bất kể thế nào đều không nghị hòa”.
“Nữ vương bệ hạ…”
“Câm miệng…”, An Na Nhất Thế ngắt lời: “Một khi nghị hòa, ngươi nghĩ kết cục của chúng ta sẽ là gì? Đất đã bị chiếm, ngươi cho rằng lũ Trung Nguyên sẽ dễ dàng trả lại chúng ta ư? Chúng ta phải giải thích với những binh sĩ và bách tính thế nào, hàng trăm vạn đại quân chẳng lẽ không có nổi chút dũng khí đối mặt với quân địch ư?”
Tất cả đều im lặng không đáp.
Trung trướng, đại quân Hoa Hạ.
Một nhóm người ngồi bao quanh bếp lò, trên đó đặt một nồi sắt lớn.
“Đa tướng quân, nhiệt độ ban ngày vẫn ổn, sao đột nhiên đốt lò thế?”
“Không phải mời các ngươi ăn đồ ngon đó ư?”
“Ăn đồ ngon? Đồ ngon ở đâu ra?”
“Trong nồi này đó”.
Đám đông hiếu kỳ vây lại, trong nồi chẳng có gì ngoài nước.
“Hơ…, Đa tướng quân, không lẽ ngài định mời chúng ta uống nước?”
“Ngươi chả biết gì cả, đây gọi là lẩu, hoàng thượng từng chỉ cho ta, ngon lắm đấy, nào…đem đồ ăn lên đây”.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!