Hôm nay là ngày hạm đội thứ 2 của Hoa Hạ hạ thủy, Trình Khai Sơn đã đến bến cảng từ rất sớm. Nhìn thấy mười chiếc chiến hạm kiểu mới cực lớn, hắn ta cảm thấy kích động không thôi.
Khoảng thời gian gần đây, hắn ta vẫn luôn tham gia huấn luyện cùng hạm đội thứ nhất. Ngoài khả năng trinh sát, khinh khí cầu còn có thể trực tiếp thoát ly khỏi hạm đội để tiến hành công kích từ xa. Đây chính là lý do khiến kẻ địch không có khả năng đánh trả.
Hai mươi chiếc tàu chiến, bốn mươi chiếc thuyền hộ tống cùng bốn mươi thuyền chuyên chở vật tư đã chờ sẵn ở đó từ lâu.
Chẳng mấy chốc, mười chiếc chiến hạm kiểu mới đã rời khỏi cảng, đồng thời, hai trăm chiếc khinh khí cầu cũng bắt đầu đáp xuống chiến hạm theo số thứ tự đã được phân chia từ trước.
Nhìn thấy đại quân nhanh chóng hoàn tất tập kết, Trình Khai Sơn có cảm giác như thấy được toàn bộ thế giới.
“Các vị tướng sĩ, hôm nay, Hạm Đội II của Hoa Hạ ta sẽ chính thức hạ thủy, các ngươi nên cảm thấy tự hào vì có thể trở thành một thành viên của Hạm Đội II, bởi lẽ trên người các ngươi đang gánh vác vận mệnh của toàn bộ Hoa Hạ và cả nhân loại”.
“Hôm nay, ta muốn nói với mọi người một tin tốt. Cuộc diễn tập tại Đông Hải đã hoàn thành, chúng ta sẽ xuôi nam, hội hợp cùng Hạm Đội I, sau đó tiến thẳng đến Di Châu. Dân chúng ở đó đã chờ đợi quá lâu, lần này, chúng ta nhất định phải tiêu diệt hoàn toàn hạm đội Ba Nhĩ Đồ, cứu lấy nhân dân Di Châu. Một ngày nào đó, ta sẽ dẫn các ngươi đi quét sạch vương triều Ba Nhĩ Đồ, báo thù cho những người dân đã chết tại Di Châu”.
“Xâm phạm danh dự Hoa Hạ ta, xa đâu cũng giết”.
“Xâm phạm danh dự Hoa Hạ ta, xa đâu cũng giết”.
Toàn thể quan binh của Hạm Đội II đều hô vang.
Thu phục Di Châu vốn là chuyện mà Lãnh Thiên Minh vẫn luôn muốn làm kể từ khi thống nhất Trung Nguyên đến nay. Thế nhưng, hạm đội của Ba Nhĩ Đồ tại đó lại có đến ba, bốn ngàn chiếc.
Chỉ dựa vào Hạm Đội I thì không thể nào chiến thẳng được, cho nên hắn ngày đêm mong mỏi Hạm Đội II thành lập. Tuy rằng hiện tại tổng số tàu chiến của hai hạm đội còn kém rất xa so với hạm đội Ba Nhĩ Đồ, nhưng có Hạm Đội II gia nhập, Lãnh Thiên Minh càng có lòng tin.
Thành Thiên Khải, đại điện.
“Tấn thống lĩnh, tình hình hiện tại ở Di Châu như thế nào? Binh lực của người Ba Nhĩ Đồ tại Di Châu được bố trí ra sao?”
“Hoàng thượng? Người dân Di Châu hiện sống rất khổ cực, rất nhiều nam nữ, thanh niên cường tráng đã bị người Ba Nhĩ Đồ bán đến các nơi trên khắp thế giới, bọn họ vốn không xem con dân Hoa Hạ ta là người”.
“Tính đến nay, quân đội Ba Nhĩ Đồ trú đóng ở Di Châu có tối đa hai mươi vạn. Nhưng thứ đáng sợ nhất của chúng không phải là binh sĩ, mà là hạm đội có tốc độ cực nhanh. Hơn nữa, cho đến hiện tại, hạm đội của chúng đến và đi đều không để lại dấu vết, vi thần không cách nào dọ thám ra được”.
Lãnh Thiên Minh gật đầu: “Mọi người đều nghe thấy rồi, hiện giờ cuộc sống của người dân Di Châu đang rơi vào tình trạng nước sôi lửa bỏng, đây là nỗi nhục của triều đình Hoa Hạ ta, bất luận như nào chúng ta cũng phải giải cứu người dân Di Châu, đương nhiên cũng không thể bỏ qua cho đám người Ba Nhĩ Đồ, phải tiêu diệt bọn chúng”.
Trong đại điện, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Lãnh Thiên Minh nhưng hắn không để tâm đến bọn họ, chỉ bình thản nói với Tấn Giang: “Tấn thống lĩnh, mau chóng thống kê toàn bộ số liệu của vương triều Ba Nhĩ Đồ rồi báo cáo cho ta. Dám động tới Hoa Hạ, ta buộc bọn chúng phải chết…”
Tấn Giang hưng phấn đáp: “Thần tuân chỉ…”