La Trung thở dài một tiếng: “Bất luận thế nào, chúng ta là sĩ binh còn sót lại của Đại Lương, bảo vệ đất nước và người dân là trách nhiệm của chúng ta. Mặc kệ hiện giờ là triều đại nào, chỉ cần chúng ta còn thở là còn chiến đấu”.
“Nhưng tướng quân, gần đây người dân gặp nạn vào trong núi ngày một đông, lương thực của chúng ta sắp không đủ nữa rồi”.
“Cố gắng nhường cho bách tính đi, để quân đội vào trong núi săn lợn rừng, đỡ được ngày nào hay ngày ấy”.
“Mau nhìn kìa… trên trời, đó là gì vậy?”
Đột nhiên, một binh sĩ hét lớn, trông thấy vài chiếc tàu bay đang lượn lờ trên bầu trời như đang tìm thứ gì đó.
Trên một chiếc tàu bay, Trình Khai Sơn nói với một người đang có vẻ sốt ruột: “Ta nói này, có phải ở đây không vậy? Tìm cả ngày trời rồi, làm gì có ai đâu!”
“Ôi cha…Trình tướng quân, ta trốn khỏi đảo Di Châu đã được nửa năm rồi, bọn họ có còn ở đây không ta cũng không dám chắc, nhưng chỉ cần bọn họ còn sống thì chắc chắn ở trên núi Bảo Liên, những chỗ khác không thể sống nổi”.
“Nhưng ở đây đâu có người, mấy vạn người mà sao không thấy được chứ!”
“Trình tướng quân, liệu có phải bọn họ trốn đi rồi không. Chúng ta bay cao như vậy, đâu có nhìn rõ được dưới đất, cho dù bọn họ ở đây cũng đâu thể quang minh chính đại gây thành dựng trại được chứ”.
Trình Khai Sơn gật đầu: “Cũng phải, dù sao cũng tới rồi, tìm chỗ nào thích hợp để hạ cánh đi”.
Mười chiếc tàu bay từ từ hạ cánh xuống một sườn núi, nhưng ngay lúc này, một đám binh sĩ mặc đồ rách rưới như người rừng xông tới, vây quanh tàu bay.
“Mấy người… mấy người là phàm nhân hay thần?”
Một binh sĩ sợ hãi hỏi.
Trình Khai Sơn nhìn thấy những người này thì vui mừng mỉm cười: “Ha ha… cuối cùng cũng tìm được mọi người rồi, quả nhiên là ở đây… Với bộ dạng này của các người, chẳng trách bọn ta ở trên trời không nhìn thấy”.
La Trung đi tới.
“Các… các người là người Trung Nguyên sao?”
“Đúng vậy, bọn ta là người do triều đình phái tới giải cứu các ngươi”.
Sĩ binh ở xung quanh bỗng trở nên kích động, thậm chí có người không kìm lòng được mà bật khóc.
La Trung cảnh giác nhìn Trình Khai Sơn: ‘Triều đình, nhưng các ngươi mặc đồ không giống với quân phục Đại Lương, các người thuộc triều đình nào?”
“Ôi chao… huynh đệ, Đại Lương không còn từ lâu rồi, hiện giờ Trung Nguyên chỉ có một mình Hoa Hạ mà thôi”.
La Trung bỗng cảm thấy cả người mình như mềm nhũn. Không còn Đại Lương nữa? Đất nước của mình đã mất rồi? Vậy hắn cầm cự ở đây còn có ý nghĩa gì không?
“Rốt cuộc mấy người là ai? Lẽ nào các người là quân Bắc Lương, là các ngươi xâm chiếm Đại Lương?”
Dứt lời, La Trung cầm chiếc đao dài trong tay lên, những người khác cũng chuẩn bị ra tay.
“Là La Trung - La tướng quân đúng không?”