Đi đâu rồi! Để gặp được anh ta, còn khiến cho cô đụng phải kẻ địch của Hứa Tĩnh Hàm đấy!
A, hình như kia là bóng lưng của anh ta! Cô hưng phấn, đang chuẩn bị đi tới, lại không cẩn thận khiến ly rượu trên tay đụng vào người khác.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Cô luôn miệng nói xin lỗi nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy gương mặt cô hết sức trốn tránh – Vu tiểu thư.
Vu tiểu thư lau rượu đỏ trên cánh tay, lại nhìn vết rượu trên quần áo người phụ nữ dịu dàng bên cạnh, nhíu nhíu mày, nói: “Đi, đi lau sạch vết bẩn đi.”
“Tôi. . . . . .” Bạch Ngưng áy náy, nhưng không biết nói gì. Đúng lúc này, người phụ nữ bị Vu tiểu thư dắt đi quay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn cô, sau đó quay đầu đi.
Bạch Ngưng nhìn ly rượu trong tay, thở dài. Cô trở về chỗ ngồi, để ly xuống, ngồi ngay ngắn.
Đột nhiên, một cánh tay mạnh mẽ túm lấy cô đi về phía trước.
“A –” phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện người này chính là Ngôn Lạc Quân.
Ngôn Lạc Quân trực tiếp lôi cô đến hành lang không người bên ngoài toilet, nhìn cô chằm chằm nói: “Cô cố ý, đúng không?”
“Cố ý cái gì?” Bạch Ngưng khó hiểu nói.
“Hừ!” Ngôn Lạc Quân cười nhạt một tiếng, nói: “Tôi nói cho cô biết, dù tôi và Vu tiểu thư có quan hệ gì đi chẳng nữa, nếu cô còn dám sử dụng thủ đoạn mờ ám với cô ấy một lần nữa thì cứ chờ xem!”
Bạch Ngưng cuối cùng cũng hiểu ra, tức giận nói: “Anh có ý gì? Anh nói tôi cố ý làm bộ không thấy người đằng sau, cố ý làm như không biết có người đi tới, cố ý đổ rượu lên người Vu tiểu thư, đúng không? Trí tưởng tượng của anh thật phong phú, nhưng tôi cũng không nhàm chán như vậy!”
“Cô có nhàm chán như vậy hay không tôi không biết, tôi chỉ nhìn kết quả, nhìn sự thật. Tôi cho cô biết, cô đừng có giở mấy thủ đoạn của cô ở đây!”
“Anh quả thật không biết xấu hổ mà. Chính anh có tình nhân mà còn muốn vợ hợp pháp như tôi nhìn thấy cô ta phải cung kính sao!”
“Đây là lần thứ hai, cô nói tình —nhân.” Ngôn Lạc Quân nhìn cô chằm chằm, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm.
Bạch Ngưng cũng giận tới cực điểm rồi, ngửa đầu về phía hắn nói: “Đúng đấy, tôi nói tình nhân đấy, không phải sao?”
“Cô. . . . . .” Ánh mắt Ngôn Lạc Quân bỗng nhiên nhìn thấy người phía sau đi ra từ toilet, đột nhiên ôm lấy Bạch Ngưng, hôn lên môi cô.
Bạch Ngưng ngây người, qua một lúc lâu mới tỉnh táo lại, cố hết sức đẩy hắn ra. Thế nhưng hắn lại càng siết cánh tay lại, ôm chặt cô vào trong lòng.
Bạch Ngưng chưa từng bị hôn, cô vội nghiêng đầu về phía sau. Vừa há miệng hít sâu một hơi, liền bị hắn ấn vào gáy, hoàn toàn giam cầm cô lại, đầu lưỡi chui vào trong miệng cô, đánh thẳng vào, cuốn lấy cái lưỡi của cô.
Cô không hề có sức chống cự đầu óc bắt đầu khó chịu, xụi lơ vô lực. Chút ý thức còn sót lại khiến cảm nhận được rõ ràng thân thể hắn dán chặt vào người cô. Hơi thở đàn ông quanh quẩn bên cô, cái lưỡi linh hoạt quét qua môi răng cô, hút lấy nước miếng trong miệng hai người.
Vu tiểu thư cùng bằng hữu bên cạnh cúi đầu, thần sắc chán nản rẽ vào chỗ ngoặt, rời khỏi hành lang.
Bóng lưng của hai người thoáng hiện qua trong mắt Bạch Ngưng, nhận ra mình là nhân vật trong cuộc diễn hôn này, lửa giận trong lòng dường như chuyển thành sức mạnh, lập tức đẩy hắn ra, mắng to: “Khốn kiếp!”
Ngôn Lạc Quân nhìn cô một cái, sau đó quay đầu nhìn thấy bóng dáng của Vu tiểu thư ở trong đám người, đi ra ngoài hành lang.
Bạch Ngưng kéo lại hắn nói: “Ngôn Lạc Quân, anh là tên khốn kiếp, anh giận dỗi cãi nhau cùng Vu tiểu thư của anh, sau đó lấy tôi tới trêu tức cô ta đúng không?”
Ngôn Lạc Quân hất cô ra, nói: “Thời gian không còn sớm, về thôi.”
=======
“Anh. . . . . .” Bạch Ngưng đang định nổi giận thì hắn đã lẫn vào trong đám người, đi tạm biệt với chủ nhà.
Trên xe, Ngôn Lạc Quân trầm mặc ngồi ở một bên, Bạch Ngưng tức giận vô cùng nắm chặt nắm đấm, thỉnh thoảng còn dùng sức lau lau miệng.
Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng không thể chịu được, rốt cuộc cô cũng bộc phát ra, hét to: “Dừng xe!”
Tiểu Hà thả chậm tốc độ xe, nhìn hai người đằng sau qua gương chiếu hậu.
“Dừng xe!” Bạch Ngưng lại lớn tiếng hô.
Ngôn Lạc Quân nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói: “Dừng xe đi.”
Hắn vừa nói, Tiểu Hà không dám chậm trễ lập tức dừng xe.
Bạch Ngưng mở cửa xe bước ra ngoài, nói với người bên trong: “Anh ra đây!”
Ngôn Lạc Quân không nói câu nào mở cửa xe theo cô đi tới ven đường. Hắn biết cô đang tức giận, nhưng không biết tại sao cô tức giận, nói ở trên xe không được sao?
Bạch Ngưng đứng ở ven đường, quay đầu lại, nói: “Ngôn Lạc Quân, anh thật quá đáng, anh dựa vào cái gì mà làm như vậy đối với tôi hả?”
Ngôn Lạc Quân trả lời: “Tôi làm gì cô? Tôi nhớ là tôi chẳng làm chuyện gì quá đáng cả!”
“Anh. . . . . . tại sao anh lấy tôi làm công cụ, tại sao muốn để người trong lòng anh ghen mà anh dám. . . . . . Xâm phạm tình dục tôi hả!” Bạch Ngưng vô cùng tức giận nói.
Ngôn Lạc Quân nhịn không được cười lên một tiếng, nói: “Xâm phạm tình dục? Hứa Tĩnh Hàm, có phải cô quên mất một chuyện hay không? Tôi là chồng hợp pháp của cô, hôn cô một cái thì sao chứ?”
“Chồng hợp pháp cái gì, anh có coi tôi như vợ hợp pháp sao? Bây giờ lại dám mở miệng ra nói chồng hợp pháp? Có điên mới có quan hệ với anh!”
Ngôn Lạc Quân nhìn cô, mắt mang ý nói: “Được rồi, trở về chúng ta liền ‘ hợp pháp ’ đi. Tôi phát hiện, thật ra thì cô nhìn cũng không tệ lắm. Sao nào, trở về tôi thực hiện nghĩa vụ chồng hợp pháp nhé?”
“Anh im miệng!” Bạch Ngưng gần như tức đến phun máu, hít sâu hơi, nói: “Họ Ngôn kia, thái độ này của anh là có ý gì. Chính anh có phụ nữ ở bên ngoài, không thèm coi tôi ra gì, lợi dụng tôi, bây giờ anh không có gì để giải thích sao?”
“Muốn giải thích cái gì, không phải chỉ là hôn một cái thôi sao? Hứa đại tiểu thư cô cũng không phải chưa bao giờ hôn ai, có cần thiết phải như vậy không?” Ngôn Lạc Quân có chút không kiên nhẫn nói.
“Ngôn Lạc Quân, Anh. . . . . . khốn kiếp! Tôi hôn người khác thì sao nào? Dù sao người ta cũng không trăng hoa, ngựa đực, có một đống phụ nữ không đứng đắn giống anh, bẩn muốn chết!” Bạch Ngưng bị hắn chọc tức, hét lớn.
“Hứa Tĩnh Hàm, cô đừng có náo loạn, không phải cô coi trọng tiền của tôi sao? Bây giờ tôi cho cô tiền, lợi dụng cô một chút thì sao nào? Một con hát hạ tiện như cô còn muốn thế nào. Nếu không phải nể mặt con gái, tôi đã để cho cô biến mất trước mặt tôi từ lâu rồi!”
Bạch Ngưng bỗng chốc ngây người.
Qua thật lâu mới chậm rãi nói: “Ngôn Lạc Quân, trong mắt anh, những người không phải nhân vật nổi tiếng đều thấp hèn phải không? Tôn nghiêm của chúng tôi, mạng của chúng tôi đều không đáng tiền đúng không? Tôi là con hát, muốn lợi dụng thì lợi dụng, nữ sinh đại học nghèo kia, chết cũng chết vô ích. Mạng của cô ấy chẳng khác gì mèo chó đúng không, không đáng giá bằng bạn anh ngồi tù có đúng không?”
Ngôn Lạc Quân phiền não nói: “Cô nói lung tung gì vậy, thật khó hiểu!”
Bạch Ngưng cắn môi, nước mắt không ngăn được cứ thi nhau chảy ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!