Hô hấp của người bên cạnh nhẹ nhàng, như là chuyện bình thường, không chút gợn sóng, ngược lại người mời lại là người kinh sợ lại.
Giường này cũng coi như là rộng, hai người nằm song song, ở giữa còn dư một khoảng hai nắm tay. Thẩm Tri Huyền sửng sốt hồi lâu, mới hồi phục tinh thần, kéo nửa chăn cho hắn.
Từ sau khi nằm xuống vẫn không nói chuyện cũng không nhúc nhích cuối cùng cũng có phản ứng, đắp chăn lên bụng, hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: "Tuế Kiến, ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Thẩm Tri Huyền theo bản năng đáp lại, nhìn đối phương nhắm mắt, y cố gắng không nhúc nhích, tư thế ngủ rất đoan trang, cũng nhắm mắt.
Hoàn toàn không buồn ngủ, y nhắm hai mắt, nhưng dù cho thế nào cũng không ngủ được.
Trong bóng đêm, nhìn không thấy thứ gì, các giác quan khác liền được phóng đại cả ngàn lần. Thẩm Tri Huyền có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp trên người Yến Cẩn nằm bên cạnh, khiến thể chất thiên hàn của y nhịn không được muốn đến gần.
Được rồi, bình tĩnh nào, ngủ thôi, dù sao thì Yến Cẩn cũng là người, nhiều ngày không có giấc ngủ nào đàng hoàng, muốn nghỉ ngơi một chút, thì cũng bình thường mà.
Y nhéo mình trong chăn một cái, ép bản thân phải ổn định tâm thần, bài trừ tạp niệm chuẩn bị đi ngủ, nằm hồi lâu, rốt cuộc...
Phát hiện mình vẫn không ngủ được.
Muốn xoay người, muốn lăn qua lăn lại, muốn cuộn chăn.
Nhưng Yến Cẩn lại nằm cạnh, nếu y cuốn chăn, chắc chắn sẽ đánh thức hắn.
Lâu như vậy, chắc Yến Cẩn cũng ngủ rồi... Thẩm Tri Huyền rối rắm hồi lâu, rốt cuộc vẫn nhịn không được, cẩn thận nhúc nhích.
Động tác của y đã nhẹ lại càng nhẹ, nhưng vẫn kinh động đến Yến Cẩn, khi một tiếng "Tuế Kiến" trầm thấp vang lên, Thẩm Tri Huyền cứng đờ, vội xin lỗi: "Vẫn đánh thức đệ à..."
"Ta không ngủ." Yến Cẩn nói, giữa tối tăm, hắn nghiêng đầu sang, linh lực bốn phía tập trung ở hai mắt, dễ dàng thu động tác quấn chăn của Thẩm Tri Huyền vào đáy mắt. Hắn hỏi: "Tuế Kiến cảm thấy lạnh à?"
"Cũng được..." Thẩm Tri Huyền hàm hồ nói, rụt người vào ổ chăn. Thể chất sợ lạnh này của y là do bệnh tim mang tới, hàn ý sinh ra từ bên trong, có đắp nhiều chăn cũng không thấy hết lạnh, y không còn cách nào khác, cảm thấy lạnh thì cứ cuốn chăn theo bản năng mà thôi.
Trong bóng tối, y không nhìn thấy tai Yến Cẩn đang dần đỏ lên, chỉ nghe thấy hắn bình tĩnh nói: "Vậy muốn ôm một cái không?"
Hả?
Âm điệu của hắn quá bình tĩnh, hoàn toàn là phong cách của Yến Cẩn, thế nên sau khi hắn nói xong, nhất thời Thẩm Tri Huyền chưa kịp phản ứng lại, thậm chí còn hoài nghi mình nghe nhầm, y nghi hoặc lặp lại lần nữa: "Ôm?"
Người bên cạnh cử động, nháy mắt tiếp theo, nam nhân trẻ tuổi nhích đến gần, cách chăn, ôm y nhanh như bay một cái, rồi lại nhanh như cắt rút về, sau đó bình tĩnh nói: "Chính là như vậy, ôm một cái."
Hơi thở ấm áp chớp mắt là qua, Thẩm Tri Huyền cố gắng kiềm chế xúc động muốn vươn tay giữ lại hơi ấm đó lại, không được tự nhiên ho một tiếng, biết rõ là trong bóng đêm Yến Cẩn sẽ không nhìn thấy, nhưng vẫn trừng hắn một cái: "Đệ làm gì vậy!"
Yến Cẩn im lặng một lúc, nhẹ giọng nói: "Trước kia lúc ta ngủ bị lạnh, thì có người ôm ta như vậy..."
Trước kia.
Thẩm Tri Huyền nghĩ nghĩ, hỏi: "Là chuyện trước khi đệ bái nhập Thanh Vân Tông à?"
"Ừm."
"Là người thân hả?"
"Không phải." Yến Cẩn quả quyết phủ nhận, dừng một chút, mới nói tiếp: "Là một người rất quan trọng."
"Ồ." Dường như ngay lập tức, Thẩm Tri Huyền nhớ tới thân phận Tuế Kiến mà y đang xài, lúc mới gặp Yến Cẩn ở khách điếm, phản ứng kích động đó của đối phương. Y vẫn luôn cho rằng Yến Cẩn nhận nhầm người, nhận y thành một "Tuế Kiến" khác.
Tuế Kiến mà Yến Cẩn nói, ước chừng là người dù có dùng "Quan trọng" để hình dung thì cũng không đủ, cho nên đến tận bây giờ, Yến Cẩn mới nhớ mãi không quên.
Nhớ mãi không quên.
Chỉ bằng thái độ lãnh đạm người sống chớ tới gần của Yến Cẩn, bây giờ y có thể được Yến Cẩn đối xử ôn hòa như vậy, hơn phân nửa là do dính chút ánh sáng của Tuế Kiến kia.
Thẩm Tri Huyền rụt cằm vào chăn, giọng nói có hơi khó chịu: "Đệ từng nói đệ một mình bái nhập Thanh Vân mà, y không đi cùng đệ sao?"
Khi nghe câu này xong, thật lâu sau Yến Cẩn vẫn không trả lời, lâu đến mức Thẩm Tri Huyền mơ màng sắp ngủ, hắn mới nhỏ giọng nói: "Ta mất y rồi... Y mất ta rồi..."
Hắn nói quá nhỏ, Thẩm Tri Huyền cũng không còn tỉnh táo, giữa mơ màng y nghe không rõ, suy nghĩ giãy dụa muốn hỏi cho kỹ: "Cái gì..."
Yến Cẩn nói: "Ngủ đi."
Trong bóng đêm, hắn lẳng lặng chăm chú nhìn Thẩm Tri Huyền, nhìn y vẫn không thắng nổi cơn buồn ngủ, ngủ thiếp đi, hắn khẽ thở dài.
"Nhưng lần này ta sẽ tìm được y, Tuế Kiến." Hắn lẩm bẩm, vươn tay, đưa tay lên mặt Thẩm Tri Huyền, chỉ cần thoáng ấn tay xuống, là đã có thể chạm vào da thịt trắng nõn như ngọc, nhưng hắn không làm vậy.
Hắn khẽ cuộn ngón tay, cứ để bàn tay giữa không trung, muốn chạm vào nhưng lại co tay lại, cẩn thận dùng ánh mắt miêu tả gương mặt Thẩm Tri huyền một lần lại một lần, như là muốn khắc sâu vào đầu.
Đại khái là lòng bàn tay hắn quá ấm, Thẩm Tri Huyền cảm nhận được hơi ấm khiến người thoải mái, giật giật, đụng phải ngón tay hắn, vô thức cọ cọ.
Tay Yến Cẩn cứng đờ, một loại cảm giác quen thuộc mà hoang đường xộc thẳng lên đầu, khiến hắn nhất thời không biết phải làm gì, theo bản năng thu tay về, thần sắc biến đổi không ngừng, nhìn Thẩm Tri Huyền, hô hấp bất giác dồn dập.
Ấm áp trên mặt rời đi, Thẩm Tri Huyền không vui nhúc nhích, hơi nhăn mày, hàng mi dài run rẩy.
Yến Cẩn nhịn không được ngừng thở, nhìn Thẩm Tri Huyền nhắm mắt, mê mang cọ góc chăn, lại yên lặng chìm vào giấc ngủ, vẻ mặt dần bình thường trở lại, không dám làm gì, tay bấm pháp quyết, triệu ra một cục tiểu bạch mang [*] ấm áp.
Tiểu bạch mang lảo đảo lắc lư chui vào chăn, ủi ủi, sau đó lấp ló trên người Thẩm Tri Huyền, cọ tới cọ lui, cuối cùng cuộn thành một cục trên ngực Thẩm Tri Huyền, yên lặng bất động.
Thẩm Tri Huyền cũng hài lòng, y dựa vào tiểu bạch mang ấm áp, tia sáng yếu ớt nhuộm lên mi mày đặc biệt dịu dàng, như chìm vào mộng đẹp.
[*] Raw là 小白芒 (tiểu bạch mang): Từ này 芒 là cỏ chè vè (hoặc râu bắp). Nghĩa trên mặt chữ là cỏ chè vè trắng nhỏ (edit điêu tí thì bé chè vè trắng), nhưng tui không nghĩ cỏ chè vè có thể dùng để sưởi ấm khi ngủ đâu =)))))...
Bởi vì bí cảnh sắp mở ra, nên người trong Tín thành ngày càng nhiều.
Về chuyện vào bí cảnh, ba người cũng đã từng thảo luận qua, đương nhiên là Đoạn Nguyên và Yến Cẩn cũng muốn thử vào một lần, dẫu sao thì cũng là kỳ ngộ khó có được, thế là Thẩm Tri Huyền trở thành vấn đề.
Đoạn Nguyên nói: "Bí cảnh nguy hiểm, Tuế đại ca không có linh lực, cũng không biết thuật pháp..."
"Ta chờ mọi người ở bên ngoài là được rồi." Thẩm Tri Huyền trả lời nhanh gọn lẹ, gần như không chút do dự.
Đoạn Nguyên không nghi ngờ y, cười nói: "Chỗ này ồn ào, Tuế đại ca muốn đi nơi khác cũng được, nhưng huynh nhớ để lại tin cho bọn muội nha."
"Ừ, được." Thẩm Tri Huyền vẫn mỉm cười đồng ý, chậm rãi phe phẩy chiết phiến, dáng vẻ thong thả.
Yến Cẩn nhạy bén phát giác được có gì đó không đúng, hắn im lặng nhìn sư tôn nhà mình một cái, cực kì nghi ngờ y.
Đoạn Nguyên chỉ mới ở chung với Thẩm Tri Huyền mấy ngày, nên không hiểu rõ y, nhưng hắn lại rất hiểu sư tôn nhà mình, nếu Thẩm Tri Huyền không muốn vào bí cảnh, thì đã sớm rời đi từ lâu rồi, vì từ trước đến y không thích những nơi vàng thau lẫn lộn vô cùng ồn ào thế này.
Nhưng Thẩm Tri Huyền cứ một mực khẳng định là sẽ ở bên ngoài, không hề nói rằng mình cũng muốn đi vào, dáng vẻ vô tội viết đầy lên mặt, khiến Yến Cẩn không tiện mở miệng hỏi —— Đương nhiên cho dù hắn có hỏi, thì cũng không thể hỏi ra được gì.
Bí cảnh hiện ra, lơ lửng giữa không trung, ẩn ẩn hiện hiện giữa một đám sương trắng, thấp thoáng dáng vẻ của phủ đệ.
Linh khí dao động xung quanh càng thêm rõ ràng, là báo hiệu bí cảnh sắp mở, rất nhiều tiên tu dứt khoát không về khách điếm, kết bè kết đội ngày đêm canh giữ ở đó.
Đợi như vậy mấy ngày, cuối cùng dưới sự chờ đợi của vô số con mắt, bí cảnh yên lặng không tiếng động phun ra một đám sương trắng —— Rốt cuộc cũng mở ra.
Nhóm tiên tu lập tức hưng phấn, xô xô đẩy đẩy tiến lên, đám sương trắng đó là miệng của bí cảnh, có tiên tu đứng ở trong, không bao lâu sau đã biến mất, đó là được bí cảnh cho phép đi vào, cũng có tiên tu đứng đó hồi lâu mà vẫn không có động tĩnh gì, cuối cùng bị sương trắng đẩy ra, đó là tu vi không đủ, bị bí cảnh từ chối không cho vào.
Sau khi Đoạn Nguyên tạm thời cáo biệt Thẩm Tri Huyền, cũng đi thử, sương trắng bao vây nàng, không bao lâu sau, đã biến mất trước mặt mọi người.
Nữ chính đi vào, thì nam chính cũng nên lên đường, nhưng mà...
Thẩm Tri Huyền nghiêng đầu nhìn Yến Cẩn, từ sau khi bí cảnh mở ra thì người này vẫn luôn đứng cạnh y, không nhúc nhích, thoạt nhìn thì không hề có ý định vào thử.
"Sao đệ không vào đi?"
Y còn chờ Yến Cẩn đi vào, y sẽ lén lút thử theo sau mà!
Yến Cẩn bình tĩnh nhìn sang, không biết vì sao, Thẩm Tri Huyền nhảy dựng trong lòng, dường như mọi tính toán mà y giấu giếm đều bị hắn nhìn thấu. Y cố gắng bình tĩnh lắc lắc chiết phiến, thúc giục hắn: "Mau lên, chờ đệ vào rồi, ta sẽ về ngủ."
Bí cảnh mở ra lúc tờ mờ sáng, Thẩm Tri Huyền dậy rất sớm, ngáp mấy lần liền mà vẫn chưa tỉnh ngủ, bây giờ thì cái lý do thúc giục này rất hợp lí.
Hắn không chịu nói gì, rũ mắt, trực tiếp hỏi: "Tuế Kiến muốn vào cùng không?"
Động tác xếp chiết phiến của Thẩm Tri Huyền dừng lại, điềm nhiên như không nói: "Ta chỉ là người bình thường, bỏ đi..."
"......" Yến Cẩn không nói gì, vẫn yên lặng nhìn y, đôi mắt đen như mực, nhìn không ra cảm xúc.
Thẩm Tri Huyền bị nhìn chằm chằm như bị kim châm đâm lên lưng, bắt đầu chột dạ, như đã làm chuyện gì có lỗi với Yến Cẩn, y thở dài, rốt cuộc cũng chịu không nổi, mấy ngày nay Yến Cẩn tuyệt không hé răng, hóa ra là chờ chặn y ở đây.
"Được rồi được rồi, là ta tò mò muốn thử... Nếu đệ thấy không ổn, thì ta không thử nữa, ta về khách điếm ngủ tiếp là được chứ gì."
Y vừa thu chiết phiến lại, vờ như rời đi, nhưng vừa xoay người nhấc chân, cổ tay đã bị gắt gao nắm chặt.
Yến Cẩn chậm rãi nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của y, nhẹ nhàng kéo một cái, kéo Thẩm Tri Huyền về bên người.
Thẩm Tri Huyền đột nhiên bị kéo nên không kịp phòng bị, y lảo đảo lui ra sau mấy bước, đụng phải người Yến Cẩn, một cái tay khác chợt khoát lên hông, lúc này y mới đứng vững.
"Đệ làm cái gì ——"
Lời nói đột nhiên im bặt, bởi vì Yến Cẩn kề vào tai y, bất đắc dĩ mở miệng, "Sư tôn."