*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Yến Cẩn nhìn sang đây, trong lòng Thẩm Tri Huyền rất căng thẳng, y lập tức dừng bước chân.
Trong tay của thanh niên có dáng người cao gầy còn cầm theo kiếm, hắn hờ hững xoay người, thấy là Thẩm Tri Huyền, mới hơi hòa hoãn thần sắc, nói: "Sư tôn."
Một tiếng sư tôn này vô cùng tự nhiên, không khác gì với lúc trước. Thẩm Tri Huyền ổn định tâm thần, lát sau mới nhấc chân, chậm rãi đi sang, vừa đi vừa nói: "Ngươi cũng vào bí cảnh à..."
Y chăm chú nhìn Yến Cẩn, không bỏ qua bất cứ biểu tình nào trên mặt đối phương. Nhưng Yến Cẩn vẫn như bình thường, ngoại trừ đôi mắt đỏ như máu, thì không có gì khác lạ.
Thấy Thẩm Tri Huyền đi tới, Yến Cẩn thu kiếm vào vỏ, đôi mắt đỏ long lanh như lưu ly khẽ đảo, nhẹ giọng nói: "Sư tôn có bị thương không?"
"Không có." Đột nhiên khóe mắt Thẩm Tri Huyền thoáng nhìn thấy bàn tay đầy máu của hắn, dừng một chút, "Tay bị làm sao vậy?"
Y cực kỳ tự nhiên nắm lấy cổ tay Yến Cẩn, kiểm tra miệng vết thương dữ tợn phía trên.
Yến Cẩn vì để bản thân tỉnh táo, mà rạch một đường trên tay, vết thương không nông, cả bàn tay toàn là máu, lúc này máu gần như đã đông lại, thoạt nhìn có hơi chật vật.
Thẩm Tri Huyền cau mày, lấy một tấm khăn từ trong ngực ra, giúp Yến Cẩn xử lý miệng vết thương.
Ngay khi y định dùng khăn lau vết máu xung quanh, cổ tay Yến Cẩn liền né tránh, ngăn cản động tác của Thẩm Tri Huyền, rút tay mình ra: "Vừa rồi không cẩn thận nên mới bị cắt trúng, vết thương nhỏ thôi. Sư tôn không cần lo lắng."
Thẩm Tri Huyền càng cau mày, không đồng ý nói: "Vết thương lớn như vậy, lỡ lát nữa đụng trúng thì phải làm sao?"
Yến Cẩn khẽ lắc đầu, buông tay xuống bên người, thoáng cuộn ngón tay lên, ngước mắt nhìn về phía xa xăm: "Không sao. Sư tôn, nơi này rất kỳ lạ, chúng ta tới phía trước xem thử đi."
Thẩm Tri Huyền yên lặng nhìn hắn một hồi, không nhúc nhích, nói: "A Cẩn còn để ý chuyện ta giấu giếm thân phận sao? Việc này không phải chủ ý của ta, thật ra mấy ngày trước khi ta gặp ngươi, ta đã nhất thời mất trí nhớ."
Yến Cẩn quay đầu nhìn về phía y, vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Không sao, sư tôn muốn thế nào thì chính là thế ấy."
Thẩm Tri Huyền khẽ nheo mắt.
Một lát sau, y xoay người nhấc chân, đi ngược với hướng mà Yến Cẩn chỉ, nói: "Lúc ta đi từ bên kia sang, thì có thấy thứ khá thú vị, vừa hay ngươi cũng ở đây, cùng qua đó xem đi."
Y mặc kệ phản ứng của Yến Cẩn, tự mình đi trước mấy bước, mới nghe thấy động tĩnh của Yến Cẩn —— Không xa không gần, vài bước đã đuổi kịp, đi ngay bên cạnh hơi sau y một chút.
Thẩm Tri Huyền siết chặt ngọc trụy [1] trong tay, bất động thanh sắc tiếp tục đi.
[1] Raw là 玉坠 (Hán việt là "Ngọc trụy"): Tui không rõ nghĩa lắm, nhưng từ 坠 (trụy) nghĩa là "Vật rũ xuống, vật trĩu xuống"; kết hợp với tra gg thì nó ra mặt dây chuyền bằng ngọc (hình minh họa bên dưới), mà TTH có đeo xuyến ngọc châu (vòng tay bằng ngọc, loại quấn ba bốn vòng ấy), nên có thể là mặt dây chuyền bằng ngọc móc với vòng tay.Y quay về đường cũ, nhưng đường này so với đường lúc y tới, lại không giống nhau.
Sương mù dày đặc dần tan, bốn phía hiện ra dáng vẻ của núi rừng bình thường, có hoa có cỏ có cây có đá, trên đường đầy bùn, thậm chí còn mơ hồ có dấu chân —— Nhìn thì là dấu chân của người, còn không ít.
Trái tim già yếu của Thẩm Tri Huyền thoáng thả lỏng, có người thì dễ nói rồi.
Y vừa nghĩ như thế, thì thoáng nghe thấy có tiếng người từ xa truyền tới, dường như không chỉ là một, mà còn là tiếng cãi nhau ầm ĩ.
Thẩm Tri Huyền nhịn không được bước nhanh hơn, đi được một đoạn đường ngắn, ra khỏi rừng cây, trước mắt là một khoảng mênh mông thoáng mát, cách đó không xa có sáu bảy thanh niên vừa ngồi xổm bên ven đường bận rộn đào bùn, vừa lớn tiếng cười nói.
"Á! Tụ Linh quả!" Trong đó có một nam nhân mặc áo bào xám đột nhiên kinh hỉ la lên, bỏ nhánh cây trong tay xuống, cẩn thận đào lên một mảnh cỏ xanh to bằng bàn tay.
Ở rễ cỏ kết thành một quả nhỏ màu vàng cam, to bằng đầu ngón tay, hắn lại coi như báu vật, đặc biệt cẩn thận hái nó xuống, không thèm lau bùn đất dính trên quả, vội vàng đưa vào miệng.
Hắn không thèm nhai đã nuốt nguyên quả, sau đó khoanh chân ngồi xuống tại chỗ, tiêu hóa quả trái cây.
Mọi người xung quanh đều bị tiếng la của hắn hấp dẫn tầm mắt, thấy hành động đó của hắn, không những không xem thường, mà còn thở dài đầy hâm mộ.
"Cái tên này cũng may mắn thật, lần nào cũng tìm được đồ tốt..."
"Phải đó, tu vi của hắn tiến bộ vượt bậc, đúng là làm cho chúng ta nhìn đỏ cả mắt!"
"Ha ha ha ha ha, đúng đấy... Mà này, e là chỗ này không có thứ gì đâu, chúng ta đổi chỗ khác đi, sang bên kia xem thử xem..."
Đoàn người không ai quấy rầy thanh niên đang đả tọa tại chỗ, cười cười nói nói đi xa dần.
Thật ra trái cây kia chỉ là Tụ Linh quả thông thường, đúng là có ẩn chứa linh khí, nhưng không nhiều lắm, nam nhân áo bào xám thoáng vận chuyển tiêu hóa một lát. Hắn mở mắt ra, thấy xung quanh vắng tanh, bật cười, không hề để bụng mà vỗ vỗ bùn đất dính trên vạt áo trước, đứng dậy.
Lúc đang định rời đi, đột nhiên hắn phát hiện ra gì đó, quay người lại, chuẩn xác bắt ngay động tĩnh bên Thẩm Tri Huyền.
"Ai đó?" Hắn nghi hoặc lên tiếng, dường như rất ngạc nhiên đối với chuyện đột nhiên có người xuất hiện ở đây, sau khi đánh giá bọn họ hồi lâu, mới cởi mở chào hỏi: "Ngươi là người mới tới à? Trước giờ ta chưa từng thấy ngươi."
Thẩm Tri Huyền đang định tiếp lời, thì bỗng nhận ra gì đó, y thầm giật mình, cứng rắn nuốt lời đã lên đến miệng xuống —— Tầm mắt của nam nhân mặc áo bào xám này từ đầu tới cuối đều chỉ đặt trên người Yến Cẩn.
Hắn nói, cũng là nói "Ngươi", chứ không phải "Các ngươi".
Dường như Yến Cẩn vẫn chưa nhận ra, hắn thấy Thẩm Tri Huyền không nói gì, liền bình tĩnh nhìn nam nhân mặc áo bào xám, nói: "Ừ."
Ngữ khí của hắn lãnh đạm, nam nhân mặc áo bào xám cũng không thèm để ý, tầm mắt lướt qua bọn họ, nhìn con đường mà bọn họ từng đi qua, hứng thú hỏi: "Ngươi từ bên kia tới à, vậy có thấy thứ đồ gì tốt không?"
"Chưa từng."
Nam nhân áo bào xám vỗ tay một cái, mời: "Vậy chúng ta đi cùng nhau đi? Đồng bạn của ta đều đi hết rồi, đi một mình cũng không có gì vui, có người đi cùng, trên đường đi chúng ta còn có thể nói chuyện đó."
Yến Cẩn không thể nào quyết định được chuyện này, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Tri Huyền, nhẹ giọng hỏi: "Ý của sư tôn như thế nào?"
Yến Cẩn vừa hỏi xong, nam nhân mặc áo bào xám nhất thời ngây người, nghi hoặc nhìn về phía Thẩm Tri Huyền, không xác định hỏi: "Ngươi... Ngươi đang nói chuyện với ai vậy?"
Khi hắn nhìn sang, đáy mắt toàn là mê mang, Thẩm Tri Huyền lạnh cả người, y mím môi, duỗi tay lắc lắc trước mặt hắn.
Nam nhân áo bào xám không hề chớp mắt dù chỉ một cái, như là hoàn toàn không thấy Thẩm Tri Huyền, sau khi nhìn xung quanh hồi lâu, hắn lại nghi hoặc nhìn Yến Cẩn: "Ở đây... có người hả?"
Thẩm Tri Huyền bị hắn hỏi đến mức lông tơ cả người đều dựng đứng.
Yến Cẩn không đáp, khi hắn còn đang cau mày tự hỏi, thì đối phương đột nhiên tỉnh ngộ: "À! Ta biết rồi, đây là người mới tới!"
Nam nhân áo bào xám nói: "Xem trí nhớ ta này, xém chút nữa là tự mình dọa mình rồi. Người mới tới đều như vậy, qua một khoảng thời gian nữa là có thể thấy bóng rồi... À, cùng đi chứ?"
Thoạt nhìn thì hắn thật sự rất sợ cô đơn, khăng khăng muốn đồng hành với Yến Cẩn, Yến Cẩn lạnh nhạt nhìn hắn, hắn cũng không lùi bước, lưu loát kể lợi ích khi đi chung với nhau.
Thẩm Tri Huyền hỏi: "'Người mới tới đều như vậy' là sao? Qua một khoảng thời gian nữa thì sẽ thế nào?"
Y nói không nhỏ, thậm chí còn bởi vì nam nhân áo bào xám đang thao thao bất tuyệt mà cố tình nói to hơn, nhưng dường như nam nhân áo bào xám không nghe thấy, vẫn luyên thuyên không ngừng như cũ.
Thẩm Tri Huyền giật giật tay áo Yến Cẩn.
Vì thế Yến Cẩn lần nữa lặp lại câu hỏi, ngắt lời nam nhân áo bào xám.
"À, người vừa tới nơi này, thì sẽ không thể nhìn thấy, qua một khoảng thời gian nữa mới thấy được bóng." Nam nhân áo bào xám gãi gãi đầu, giải thích: "Hoặc là mấy ngày mấy tháng, thậm chí là mấy năm, người càng lợi hại, thì càng lâu mới có thể thấy."
"Đây là nguyên lý gì vậy? Mấy ngày mấy tháng mấy năm... Các ngươi đã đợi ở đây bao lâu rồi?"
Vấn đề này đúng là làm khó nam nhân áo bào xám, hắn trầm tư một lúc, không xác định nói: "Ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, tóm lại là đợi lâu lắm rồi, nên mới biết những chuyện này. Còn về phần bọn ta đã đợi ở đây bao lâu... thì có lẽ là rất lâu rồi."
Hắn kể nửa ngày, vậy mà cũng không nhớ rõ thời gian, cuối cùng vung tay, không hề để bụng nói: "Quan tâm mấy cái thời gian đó làm gì, dù sao thì linh khí ở đây dồi dào, lại có nhiều đồ tốt, có thể ở đây bao lâu thì ở... Đi thôi, chúng ta cùng qua bên kia đi!"
Trong đầu Thẩm Tri Huyền xuất hiện bao nhiêu là ý nghĩ, cuối cùng bước theo nam nhân mặc áo bào xám.
Đương nhiên Yến Cẩn sẽ không phản bác quyết định của y, thấy y di chuyển, thì liền theo sau một bước.
Nam nhân áo bào xám vui mừng khôn xiết, hắn nghĩ người vừa tới tất nhiên sẽ không quen ở đây, liền tự nhiên đi trước, vừa đi vừa nói: "Các ngươi vừa tới nên không biết, ở đây có rất nhiều bảo bối, vừa rồi ta mới đào ra được một Tụ Linh quả..."
Hắn lải nhải, liên tục khen nơi này, thể hiện trọn vẹn mong muốn được nán lại đây. Thẩm Tri Huyền nghe được một lát, chuyển lời để Yến Cẩn hỏi vài vấn đề, trong lòng càng ngày càng nặng nề.
Nhóm người này, thời gian ở chỗ này, ít nhất cũng tính bằng năm đơn vị —— Chắc chắn không phải là người vừa vào bí cảnh hôm nay.
Nhưng nghe ngoại giới đồn, bí cảnh này chưa mở ra bao giờ! Thậm chí mọi người còn chưa từng thấy bí cảnh này!
Những người này đến từ đâu? Cho dù bí cảnh có tốt thế nào, có nhiều bảo bối thế nào, nhưng bọn họ đã đợi nhiều năm như vậy, vậy mà lại không ai muốn rời đi sao?
Hay là nói, bọn họ không thể rời đi?
"Làm sao mà các ngươi vào được bí cảnh này vậy?"
"Vào thế nào á? Ầy, cái này thì phải xem xem ngươi có may mắn hay không rồi. Khi ấy ta đang đi lịch luyện khắp nơi, thì bỗng nhiên thấy cái bí cảnh này... Hừm." Nam nhân áo bào xám trầm tư một lát, miêu tả: "Sương mù của nó đáp xuống đất, cuốn về phía ta, ta chỉ cảm thấy cả người lạnh ngắt, rồi bị mang vào thôi."
Giống y chang với những gì y vừa trải qua!
Tia trầm tư trong đáy mắt Thẩm Tri Huyền càng rõ ràng, y không nói nữa, chỉ lẳng lặng nghe nam nhân áo bào xám nói chuyện. Dọc đường đi cũng gặp được vài người, hiển nhiên là nam nhân áo bào xám biết bọn họ, quen thuộc chào hỏi rồi thì đường ai nấy đi.
Ba người đi chung với nhau, không bao lâu đã tới cạnh một dòng suối.
Dòng suối trong veo, một con hươu khỏe mạnh cúi đầu xuống thượng nguồn, uống nước.
Nam nhân áo bào xám nhất thời tỉnh táo cả người, vui mừng bày ra tư thế im lặng: "Suỵt, hôm nay có lộc ăn rồi."
Hắn quan sát một hồi, thấy con hươu cúi đầu say sưa uống nước, liền thình lình nhào qua, năm ngón tay hóa móng vuốt, một luồng khí đen quanh quẩn trên đầu ngón tay hắn, âm u quỷ dị, hắn lưu loát bắt được cổ con hươu, hung hăng vặn một cái!
Một chiêu mất mạng!
Con hươu kia không hề kêu tiếng nào, chết rất oan uổng. Nam nhân áo bào xám bắt lấy sừng hươu, cầm nó tới tranh công: "Cái món này, là đồ đại bổ! Ăn ngon lắm!"
Hắn không nhìn thấy Thẩm Tri Huyền, nên lúc đi về phía bên này cũng không kiêng dè gì, con hươu bị hắn kéo qua suýt chút nữa đã đụng trúng Thẩm Tri Huyền, Thẩm Tri Huyền bất động thanh sắc lui về sau hai bước.
Nam nhân áo bào xám ném con hươu xuống đất, tốt bụng nói với bọn họ: "Đồ ở đây, bất kể là thứ gì, cổ đều là chỗ yếu nhất, chỉ cần vặn một là chết... Nếu sau này các ngươi có gặp, thì cứ vặn cổ nó là được rồi."
Hắn thở hổn hển bắt đầu xử lý đầu hươu, Thẩm Tri Huyền thấy hắn lấy ra một đao, thuần thục róc da róc xương, y bất động thanh sắc lùi về sau hai bước nữa.
Đầu hươu đó...
Căn bản không phải là đầu hươu!
Trong mắt nam nhân áo bào xám thì đó là đầu hươu máu chảy đầm đìa, nhưng trong mắt Thẩm Tri Huyền đó chỉ là bộ xương đầu màu xám trắng!
Còn về phần thân hươu... thật ra chỉ là một đám khí đen đặc sệt mà thôi!
Nam nhân áo bào xám cắt mấy miếng thịt lớn đầy khí đen, nói: "Ta đi rửa một chút." Nói xong thì đi tới cạnh suối rửa sạch vết máu.
Rửa rửa, hắn lại "Há" một tiếng, nhanh tay lẹ mắt thò tay vào nước, bắt được một con cá đang bơi to và dài bằng cả cánh tay.
"Đúng là một con cá mập mạp mà!" Hắn khen, rồi vặn đầu cá vứt sang một bên, dứt khoát xử lý con cá tại chỗ.
Cái đầu cá kia rơi vào đáy mắt Thẩm Tri Huyền, lại là một xương đầu cá, không thịt không máu.
Không bao lâu sau, nam nhân áo bào xám đã xử lý xong tất cả, lôi kéo Yến Cẩn nhóm lửa, bắt đầu nướng cá nướng thịt.
Thoạt nhìn thì hắn khá quen với những việc này, sau khi ngựa quen đường cũ bắt tay vào làm một lúc lâu, hắn bắt đầu ăn thịt, vừa ăn vừa an ủi Thẩm Tri Huyền: "Ngươi vừa tới, còn chưa thấy bóng, nên không thể ăn mấy thứ này, nhưng qua một khoảng thời gian nữa là có thể ăn được rồi."
Thẩm Tri Huyền nhìn hắn ăn ngấu nghiến một đám khí đen quỷ dị, sởn tóc gáy —— Không không không, quên đi, qua một khoảng thời gian nữa y cũng không muốn ăn mấy thứ đồ ăn kỳ lạ này đâu!
Y đang suy nghĩ, Yến Cẩn bên này cũng bắt đầu im lặng ăn thịt.
So với nam nhân áo bào xám, hắn thật sự ăn rất đoan chính, không khác gì ngày thường, Thẩm Tri Huyền mím môi, không nói gì.
"Ăn ngon đúng không?" Trong lúc nam nhân áo bào xám ăn uống no say, vẫn nhịn không được hàm hàm hồ hồ khen, "Đại bồ mà! Ăn mà không hết thì đúng là đáng tiếc..."
Hắn ngẩng đầu, nhếch miệng cười về phía Thẩm Tri Huyền, lưng Thẩm Tri Huyền chợt cứng đờ, một lát sau thản nhiên thả lỏng.
—— Đầu lâu.
Mới có nháy mắt ngắn ngủi, đầu của nam nhân áo bào xám này, cũng đã biến thành đầu lâu.
Không thịt không máu, chỉ có một đám khí đen quẩn quanh ở trên, không biết là do vốn có, hay là do ăn đám khí đen đó mới có.
Khiến người sởn gai ốc.
Vì không rõ tình hình, nên Thẩm Tri Huyền không thể đưa ra quyết định, cũng may là y không thể mấy thứ đồ ăn quỷ quái kia.
Thẩm Tri Huyền không thể ăn uống yên lặng ngồi một bên, chờ hai người có thể ăn uống ăn no thì trời đã nhá nhem tối.
Nơi này không có chỗ nào có thể nghỉ ngơi, ba người tìm một nơi tương đối sạch sẽ, quyết định sẽ tạm nghỉ ở đây.
Nam nhân áo bào xám độc chiếm một thân cây, Thẩm Tri Huyền ở cùng một gốc cây với Yến Cẩn, dựa vào thân cây nghỉ ngơi.
Thẩm Tri Huyền từ từ chợp mắt, ngụy trang cho hơi thở chậm và dài hơn, dường như đã ngủ say, nhưng trên thực tế lại đang cực kỳ cảnh giác quan sát xung quanh.
Nửa đêm đầu không có chuyện gì, tinh thần Thẩm Tri Huyền căng thẳng đã lâu, có hơi mệt mỏi, chỉ có thể không ngừng nhéo lòng bàn tay để tỉnh táo, bỗng nhiên, Yến Cẩn bên cạnh khẽ động.
Động tác của hắn rất nhỏ, nhưng vốn dĩ Thẩm Tri Huyền đang đề phòng hắn, lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh của hắn, lúc này tâm thần run lên, lập tức đè cơn buồn ngủ xuống.
Nhưng Yến Cẩn không làm gì cả, hắn cẩn thận quan sát Thẩm Tri Huyền, ánh mắt bình tĩnh lại lạnh nhạt nhìn y từ đầu đến chân, một lát sau, giơ tay lên.
Thẩm Tri Huyền chợt bóp nát ngọc trụy luôn cầm trong tay.
Thoạt nhìn thì ngọc trụy này cực kỳ cứng rắn, nhưng thật ra chỉ là một lớp vỏ mỏng manh, bên trong phong ấn một lượng linh lực rất lớn. Sau khi Thẩm Tri Huyền bóp nát nó, linh lực bên trong nháy mắt đã bao trùm lên cả người y, tạo thành một lá chắn tạm thời, ngăn cách bàn tay đang vươn sang của Yến Cẩn.
Một tiếng "Tách" rất nhỏ vang lên, như là tiếng thịt nướng trên lửa, Yến Cẩn nhanh chóng rút tay về, đôi xích đồng (mắt đỏ) nhìn chằm chằm Thẩm Tri Huyền, một lúc lâu sau, mới lặng lẽ ngồi về chỗ cũ.
Thẩm Tri Huyền lặng lẽ thở phào.
Sáng sớm hôm sau, ba người lần lượt nghỉ ngơi chỉnh đốn một lát, nam nhân áo bào xám lại muốn tiếp tục dẫn bọn họ đi.
Thẩm Tri Huyền không nhúc nhích, trầm ngâm một hồi, như tùy ý nói với Yến Cẩn: "Chúng ta chia nhau đi đi, cũng có thể nhanh chóng tìm được đồ tốt."
Y vốn tưởng rằng Yến Cẩn sẽ không đồng ý, nên đã nghĩ sẵn câu nói tiếp theo rồi, ai mà ngờ lúc này lại ngoài dự đoán, Yến Cẩn gần như không chút nghĩ ngợi đáp: "Nếu sư tôn muốn tách ra, thì chúng ta liền tách ra."
Thẩm Tri Huyền im lặng nhìn Yến Cẩn một lúc lâu, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn như ngày thường, đáy mắt vẫn cung kính như cũ, thấy y bất động, còn kêu một tiếng: "Sư tôn làm sao vậy?"
"Không có gì." Thẩm Tri Huyền khẽ mỉm cười, không hề bối rối, không chút do dự xoay người, chọn một hướng ngược với hướng mà bọn họ đi, nhấc chân rời đi.
Lúc đầu thì y còn có thể bình tĩnh tự nhiên đi, nhưng sau khi vòng qua một con đường, chắc chắn rằng hai người không có ai thấy mình, y mới lặng lẽ bước nhanh hơn.
Yến Cẩn...
Đại khái thì y đã có thể xác định, căn bản thì Yến Cẩn kia là giả, cũng không biết là ai lại muốn giả làm Yến Cẩn lừa y.
Thẩm Tri Huyền cũng không cảm nhận được ác ý từ Yến Cẩn giả này, nhưng hiển nhiên là Yến Cẩn giả này cũng không có ý gì tốt, giống như cứ khăng khăng muốn dẫn Thẩm Tri Huyền tới nơi nào đó...
Cũng không Yến Cẩn thật đang ở đâu... Chắc là hắn cũng đã vào bí cảnh rồi, Thẩm Tri huyền nhanh chóng nghĩ, tốt xấu gì thì ít nhất cũng phải tìm được Đoạn Nguyên!
Y nhanh chân bước đi. Quang cảnh xung quanh giống nhau, Thẩm Tri Huyền không cách nào biết được đâu là đường an toàn, toàn dựa vào may mắn mà đi, đi gần nửa canh giờ, lúc rẽ sang một đường nhỏ, y chợt cả kinh, đột nhiên dừng bước ——
Cảnh tượng lần nữa được tái hiện.
Cách đó không xa trên con đường dẫn ra ngoài, có một bóng dáng quen thuộc, lần nữa xuất hiện trước mặt y.
Thẩm Tri Huyền chỉ liếc mắt một cái, đã không chút do dự xoay người đi hướng khác, nhưng lúc này, chưa đi được mấy bước, một bóng dáng lại xuất hiện ở nơi đó.
Liên tục đổi mấy hướng đi, đều là cảnh tượng giống nhau.
Thẩm Tri Huyền dừng bước, sau đó y nghe thấy có rất nhiều tiếng bước chân, truyền tới từ bốn phương tám hướng —— Nhóm những "Yến Cẩn" đó, đang đến gần y!
Thẩm Tri Huyền hít một hơi thật sâu, chọn đại một hướng nào đó, nhấc chân chạy!
Lần cuối cùng y chạy như thế này mà không dùng linh lực, là lúc vừa xuyên thư, khi ấy y lên Tư Quá Nhai tìm Tiểu Yến cẩn. Thẩm Tri Huyền chạy mà thở hồng hộc, tìm niềm vui không nỗi khổ nghĩ, cũng may là y biết cơ thể mình không được khỏe, nên luôn có ý thức tự mình rèn luyện.
Nếu không là đã ngã sấp mặt từ lâu rồi!
Nhóm những "Yến Cẩn" đó dường như cũng biết là y sẽ chạy, lũ lượt đuổi theo sau, Thẩm Tri Huyền có thể nghe thấy giọng của chúng nó, trống không, bình tĩnh, lạnh nhạt, từng tiếng từng tiếng một.
"Sư tôn à..."
"Đệ tử ở đây mà..."
"Ở đó nguy hiểm lắm..."
"Mau tới đây đi..."
Thẩm Tri Huyền nghe mà tê cả da đầu, đại khái là có một "Yến Cẩn" ở gần hướng y chạy, nên gần như ở ngay trước mặt y, thậm chí Thẩm Tri Huyền còn nghe thấy tiếng gió thổi vạt áo bay phần phật.
Dường như chỉ gần trong gang tấc.
Loại cảm giác này rất không ổn, Thẩm Tri Huyền vội vàng quay đầu nhìn lại, quả nhiên, "Yến Cẩn" với đôi xích đồng (mắt đỏ) hoàn toàn trống rỗng và lạnh nhạt đã đến gần y, chỉ cần chạy vài bước là đã có thể với tới y ——
Đằng trước lại có một lối rẽ, thoạt nhìn thì dường như là đi vào trong núi. Sườn núi nhỏ không quá cao nằm ở ven đường, hoàn toàn không thể thấy được tình hình của bên kia. Thẩm Tri Huyền cắn răng, dứt khoát rẽ một cái, chạy vào con đường đó.
Y vừa rẽ qua, đột nhiên có bóng người vụt qua trước mặt, y chưa kịp đề phòng, phanh lại không kịp, hung hăng tông vào lòng ngực của người kia!
Cái mũi bị đâm đến mức đau xót, Thẩm Tri Huyền hít một hơi khí lạnh, xuất phát từ phản ứng sinh lý, hốc mắt lập tức ửng đỏ.
Y còn chưa kịp phản ứng lại, "Yến Cẩn" phía sau đã đuổi tới, người y vừa đụng trúng lập tức ôm eo y, kéo y sang một bên, sau đó chém ra một nhát kiếm.
Ánh kiếm lạnh lẽo nháy mắt đã chém đôi "Yến Cẩn", tan thành sương đen trong làn gió.
Tim Thẩm Tri Huyền nhảy dựng, không biết là do vừa rồi chạy quá kịch liệt, hay là do quá khẩn trương.
Y thở hổn hển, chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của người đang ôm y.
Lại là một Yến Cẩn khác.