Dường như trong đám mây đen đó chứa đầy yêu ma quỷ quái, lộ ra khí tức chẳng lành, trôi nổi giữa không trung, đột nhiên chợt chùng xuống, như thể bị thứ gì đó hút xuống, nháy mắt đã không thấy đâu nữa.
Bầu trời lại quang đãng trở lại, bình lặng như thường, như thể chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng lòng Thẩm Tri Huyền lại chùng xuống, cảm xúc bất an xuất hiện, khiến y ngẩn người trong chớp mắt.
Cách rừng trúc, Thẩm Tri Huyền không thấy rõ bên kia có gì, chỉ lờ mờ phân biệt đó là địa giới trong phủ.
Y vẫy tay bảo Yến Cẩn qua đây, Yến Cẩn lấy áo ngoài, khoác lên người y: "Sao vậy?"
"Ta cảm thấy bên kia có gì đó không đúng." Thẩm Tri Huyền khẽ cau mày, đáy lòng có chút bất an. Đã rất lâu rồi y chưa có cảm xúc này, y không hiểu vì sao mình lại để ý đám mây đen kỳ dị đó.
Nhưng rốt cuộc là đám mây đen đó kỳ dị ở chỗ nào, Thẩm Tri Huyền không biết, y chỉ theo bản năng cảm thấy nó không ổn. Y đẩy Yến Cẩn ra, thoáng lui ra phía sau một bước, tay chống lên bệ cửa sổ, dễ dàng nhảy ra ngoài: "Đi xem thử không?"
Tuy là câu nghi vấn, nhưng khi y nói xong cũng đã đi về phía trước hai bước, hiển nhiên là không thể không đi. Yến Cẩn không nói hai lời đã nhảy ra ngoài cửa sổ, theo sát phía sau y.
Xuyên qua rừng trúc, là một vườn hoa nhỏ, có lẽ là do bị bỏ hoang đã lâu, không có ai trông coi, nên cỏ dại mọc um tùm, một vườn vắng vẻ.
Hai người vừa đi vừa quan sát chú ý xung quanh, nhưng không phát hiện ra ai —— Đã trễ thế này, những hộ vệ tuần tra đó, cũng sẽ không đi đến nơi hẻo lánh này.
Càng đi về bên kia, bất an nơi đáy lòng Thẩm Tri Huyền càng mãnh liệt. Màn đêm nặng trĩu, xung quanh yên tĩnh không tiếng động, ánh trắng ảm đạm chiếu xuống hòn non bộ phủ đầy bụi hai bên, vô duyên vô cớ uy nghiêm đáng sợ.
Đang im lặng không tiếng động đi sang, bỗng có tiếng dẫm lá khô vang lên, hai người lập tức dừng bước —— Tiếng động đó, là truyền đến từ góc rẽ, dường như có người sắp rẽ qua đây.
Khóe mắt Thẩm Tri Huyền thoáng nhìn chỗ lõm xuống của hòn non bộ bên cạnh, lập tức quyết định kéo Yến Cẩn trốn vào.
Chỗ lõm xuống rất nông, nhưng vừa hay là nơi ánh trăng không thể chiếu tới, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhìn ra bên trong có người đang trốn.
Vị trí chật hẹp, hai người không thể không sát lại gần nhau. Yến Cẩn ở cạnh ngoài, Thẩm Tri Huyền sợ hắn trốn không được sẽ bị phát hiện, nên ôm lấy eo hắn kéo vào trong.
Bây giờ hai người càng gần, hành động của Thẩm Tri Huyền có dáng người khác biệt như thể chủ động nhào vào ngực hắn, vẫn là kiểu nhiệt tình kia.
Nhưng một người trong cuộc có phản ứng không nhạy như y không phát hiện ra điều này, y chỉ phát hiện Yến Cẩn quá cao, chặn tầm mắt của y, buộc y phải vịn lấy đối phương, kiễng chân nhìn ra ngoài.
Tầm mắt lướt qua mặt Yến Cẩn, chuẩn xác không sai lệch nhìn thẳng vào người vừa rẽ sang đây.
—— Là vị Mạnh phu nhân mời họ vào phủ.
Chủ nhân của phủ đệ này —— Cũng chính là nam nhân trẻ tuổi lưu luyến thuyền hoa kia, họ Mạnh, tên một chữ Vân, là một phú thương.
Mấy năm trước cha mẹ hắn đã bị sơn phỉ giết hại, trong lúc bôn ba làm tang sự cho cha mẹ hắn đã gặp được một nữ tử cũng mất cha mẹ như mình, sau vài lần qua lại hai người tâm đầu ý hợp kết làm phu thê —— Nữ tử ấy, chính là Mạnh phu nhân hiện tại.
Bản lĩnh kinh doanh của Mạnh Vân không tồi, làm người cũng coi như tạm được, chỉ có điều, hắn cực kỳ nhiệt tình lưu luyến bụi hoa, cứ rảnh rỗi là lại chạy đến nơi trăng hoa, còn muốn học theo những văn nhân tài tử, không có gì làm là sẽ tựa vào lan can ngâm thơ, cho chúng mỹ nhân điền từ phổ nhạc... Dù rằng chúng mỹ nhân thuyền hoa chưa bao giờ ngâm xướng tác phẩm của hắn.
Mấy cái này đều là Thẩm Tri Huyền biết được từ miệng của quản sự Mạnh phủ, y không có nhận xét gì về thái độ làm người của Mạnh Vân, y chỉ tò mò, vị Mạnh phu nhân dám lên thuyền hoa tìm người này, hơn nửa đêm, một thân một mình tới đây làm gì?
Hướng nàng đến chính là nơi xuất hiện mây đen, Thẩm Tri Huyền lén lút nhìn nàng đi từng bước một trở về, bộ dán cực kỳ mỏi mệt, hơi híp mắt.
Mạnh phu nhân... Dường như đang che giấu bí mật nào đó.
Rất nhanh đã không thấy bóng dáng của Mạnh phu nhân đâu nữa, Thẩm Tri Huyền đợi thêm một lát, xác định là không có động tĩnh gì nữa, mới đẩy đẩy Yến Cẩn: "Ra ngoài thôi."
Ra khỏi chỗ lõm trũng chật hẹp và tối tăm, có ánh trăng nhàn nhạt chiếu rọi, Thẩm Tri Huyền mới phát hiện không biết từ khi nào lỗ tai của Yến Cẩn đã đỏ bừng, như thể muốn nhỏ máu.
Y dừng chân, ngạc nhiên nhìn chằm chằm tai Yến Cẩn, nhìn rồi lại nhìn, ý vị sâu xa mà ái chà một tiếng.
Nhưng Yến Cẩn lại rất bình tĩnh, trên mặt không có biểu tình gì, lẳng lặng nhìn y, như thể lỗ tai đỏ muốn nhỏ máu đó không phải là của hắn.
Chỉ là nắm tay hơi siết lại đã phản bội hắn, để lộ ra chút khẩn trương.
Thẩm Tri Huyền nhịn không được muốn cười, phản ứng này của Yến Cẩn quá thú vị. Y nghĩ thầm rằng muốn trêu Yến Cẩn, nhưng thời cơ lúc này không hợp, chuyện của mây đen và Mạnh phu nhân là như thế nào còn chưa rõ, y chỉ có thể tạm thời đè niềm vui tìm đường chết này xuống đáy lòng, chủ động nắm tay kéo Yến Cẩn tiếp tục đi về phía trước.
Theo hướng Mạnh phu nhân đi ra, hai người lại đi một hồi, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, cảnh tượng bốn phía mơ hồ trong chớp mắt lại trở về bình thường, chỉ là dường như ánh trăng bị một cái chắn vô hình nào đó chặn lại.
Nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, sau lùm cỏ hòn non bộ, che giấu một cái sân nhỏ thoạt nhìn rất cũ nát, Thẩm Tri Huyền khẽ nói: "Có trận pháp."
Bọn họ đi vào một trận pháp.
Có điều trận pháp này dựng lên có lẽ chỉ có tác dụng che chắn, cấp bậc không cao lắm, chỉ khiến người thường không thể nào phát hiện ra cái sân này, đối với người có tu vi như bọn họ mà nói, có dựng lên cũng không có tác dụng gì.
Xung quanh sân trồng mấy cây đại thụ, Thẩm Tri Huyền nhận ra đó là cây Hòe, cành cây rậm rạp bóng cây trùng điệp. Cửa sân là một cái cửa gỗ nhỏ mở sang một bên, do đã lâu rồi chưa tu sửa nên tro bụi bám đầy, có hơi xiêu vẹo, sát mặt đất lộ ra một đường hở rất lớn.
Trên ván cửa còn treo một cái ổ khóa bị gỉ sắt, Thẩm Tri Huyền nhặt cành cây chọt chọt nó, cái khóa tưởng như yếu ớt lung lay cũng không rơi ra, nhưng thật ra lại rơi xuống rất nhiều vụn gỉ sắt, mơ hồ lộ ra hoa văn giấu dưới lớp gỉ sét.
Lòng Thẩm Tri Huyền vừa động, cái khóa cũ này phủ nhiều bụi bặm như vậy, hiển nhiên là đã lâu rồi chưa được mở ra, vậy Mạnh phu nhân tới đây... Không phải là chỉ tới đây tản bộ thôi đấy chứ?
Bỗng nhiên khóe mắt lướt qua chút màu vàng sậm, Thẩm Tri Huyền khom lưng, nhặt nửa lá bùa vẽ bằng chu sa trong bụi cỏ lên —— Cạnh chỗ rách mép lá bùa có vết cháy xém, như thể bị lửa đốt.
Lá bùa này trông rất mới, có lẽ là Mạnh phu nhân vừa mang đến đây. Thẩm Tri Huyền ngắm nghía là bùa, càng nhìn càng cau mày, lát sau thì cầm nhánh cây, nhẹ nhàng quẹt miếng gỉ sắt trên ổ khóa.
Đến khi vết gỉ trên ổ khóa gần như bị quẹt đi hết, rốt cuộc Thẩm Tri Huyền cũng có thể xác định, hoa văn trên lá bùa này, và hoa văn trên ổ khóa, về cơ bản thì đều giống nhau.
"Đây là..."
Nhìn có hơi quen mắt, nhưng nhất thời Thẩm Tri Huyền không nhớ được, Yến Cẩn nhìn kỹ trên tay y, điềm tĩnh mở miệng: "Dẫn Linh phù."
Thẩm Tri Huyền khẽ hít một hơi khí lạnh, cau mày lặp lại lần nữa: "Dẫn Linh phù."
Người bình thường sao có thể có những thứ này? Mạnh phu nhân biết đây là gì ư?
Dẫn Linh phù, nhìn tên đoán nghĩa, là bùa chú có thể dẫn các "Linh" [1]. Cái gọi là linh, yêu ma là linh hồn, du hồn cũng là linh hồn, căn cứ theo tu vi của người chế phù, "Linh" dẫn đến cũng không giống nhau.
[1] 灵 (Linh): Gồm linh hồn, thần linh, linh cữu, tâm linh và các từ chỉ sự nhanh nhẹn, linh hoạt.Tu vi của người chế phù càng cao, "Linh" dẫn đến càng lợi hại, người như Thẩm Tri Huyền và Yến Cẩn, nếu vẽ ra Dẫn Linh phù, mười tờ thì có hết tám chín tờ sẽ triệu ra đại yêu lệ quỷ, mà lá phù trước mắt này không hề có linh lực, hiển nhiên chỉ là một lá bùa do người thường tạo ra, ước chừng chỉ có thể triệu ra một ít yêu vừa tu thành và một số du hồn nho nhỏ.
Nhưng thật ra cái khóa này có chút linh khí, cũng không biết là do ai để lại.
Thẩm Tri Huyền nhớ đến đám mây đen vừa rồi, trong lòng chùng xuống, quan sát khắp nơi một lát, quả nhiên tìm thấy mảnh vụn cháy đen giữa thảm cỏ dại rễ cây.
Sau khi lá bùa này bị sử dụng quá độ thì bị đốt cháy hầu như không còn mảnh vụn tro tàn nào.
Vừa rồi Mạnh phu nhân đã làm gì ở đây?
Dù có dùng lượng lớn Dẫn Linh phù yếu đến đâu, thì cũng sẽ triệu ra đồ vật không thể khinh thường... Đám mây đen đó tám phần là được Dẫn Linh phù triệu đến, vậy những linh hồn đó đã đi đâu rồi?
Rốt cuộc trong sân này đang cất giấu bí mật gì?
Vô số nghi vấn cuồn cuộn dâng lên, bỗng chốc Thẩm Tri Huyền nhớ đến lời họa bì yêu nói, đột nhiên nhận ra mình vậy mà lại vô tình đi nhầm nơi —— Theo lời họa bì yêu nói, người có thể vào thành Bất Tử đều không phải là người, vào được thành Bất Tử, nhớ phải lấy hoa Vong Quy, nếu rời đi, sẽ phải trả một cái giá rất lớn.
Trên cổ tay Mạnh phu nhân có một đóa Vong Quy chưa nở, là vì nàng từng vào thành Bất Tử, chỉ là không biết vì sao sau đó lại rời đi, đã phải trả cái giá như thế nào.
Nhưng Thẩm Tri Huyền thấy cả người nàng không có linh lực, lại theo bản năng cho rằng nàng là người thường!
Hiển nhiên Yến Cẩn cũng nghĩ tới điều này, tay nắm chuôi kiếm vừa động, trường kiếm liền rời vỏ muốn phá ổ khóa, bỗng nhiên có tiếng chiêm chiếp yếu ớt gần như không thể nghe thấy truyền đến từ dưới chân, làm gián đoạn động tác của hắn.
Hai người đồng thời nhìn về phía phát ra âm thanh, thì thấy một cục lông nho nhỏ đang vùng vằng dùng sức đứng dậy từ vết nứt trên cánh cửa gỗ ngả nghiêng.
Khe hở đó rất nhỏ, cục lông nhỏ lách thân rất khó khăn, cả người dính toàn bùn, vừa chui ra từ bên trong, mệt mỏi đặt mông xuống đất, chít chít chiêm chiếp nhỏ giọng kêu to.
—— Là một chú chim non to bằng bàn tay trẻ con, cả người dính đầy bùn, nhìn không ra lông chim của nó có màu gì.
Ở nơi hoang vắng như này, thế mà lại có vật sống, còn là nhãi con thoạt nhìn nho nhỏ yếu ớt đến mức dường như chỉ cần bóp một cái là có thể chết ngay tại chỗ.
Thẩm Tri Huyền nửa ngồi xổm xuống, nhánh cây trong tay chọt chọt vuốt nhỏ của nhóc chíp bông mệt đến phát run.
Lúc này nhóc chíp bông cả người nhem nhuốc toàn là bùn mới phát hiện bên cạnh nó còn có hai người khác, sợ đến mức ba hồn bảy vía bay ráo trọi, tưởng bọn họ muốn hại nó, lập tức giãy dụa đứng lên.
Không biết cánh của nó bị thương hay sao, nó vỗ mấy cái, cũng không bay lên được, mà té nhào đầu xuống đất, nó lững chững đứng dậy, vùng vẫy muốn chạy trốn.
Nhưng chân chim nhỏ ngắn tủn, sao có thể nhanh bằng động tác của Thẩm Tri Huyền, mới lịch bịch được có hai bước, đã bị Thẩm Tri Huyền dùng nhánh cây vẽ một cái vòng tròn không lớn không nhỏ quanh thân.
Ánh sáng mỏng manh chợt lóe, nhóc chíp bông đụng đầu vào cái chắn nhỏ vô hình, ngã ngửa ra sau.
"Chiếp chiếp chiếp chiếp ——!"
Có lẽ là té đau, lại không có sức lực, vuốt nhỏ quơ rồi lại quơ, cũng không thể lật người lại, nó nhỏ giọng kêu to, đôi mắt to như hạt đậu rơm rớm nước mắt, trông ủy khuất vô cùng.
Thẩm Tri Huyền không nghĩ rằng nó lại bánh bèo như vậy, vội vàng dùng nhánh cây giúp nó trở mình, "Được rồi, đừng khóc nữa."
Nhóc chíp bông như đang lo lắng gì đó, kiềm chế không dám lớn tiếng, sau khi ủy khuất đứng dậy thì lùi ra sau hai bước, dựa vào cái chắn, phòng bị lại cảnh giác nhìn hai người, lại còn nói tiếng người: "Các ngươi, các ngươi là ai!"
"Chúng ta là ai không quan trọng, quan trọng là tại sao ngươi lại ở đây, và trong đó có thứ gì?"
Cũng không biết là lời nào đã chọt trúng máu sợ của nhóc chíp bông, nó rùng mình một cái, đôi mắt hạt đậu toát ra sợ hãi cùng cực, điên cuồng lắc đầu, run run đè thấp giọng: "Ngươi, ngươi không được nói lung tung... Bên trong... Hưm, không được nói bậy! Sẽ đánh thức nó mất!"
Nó kinh hoảng nói năng lộn xộn, Thẩm Tri Huyền nghe không hiểu, nhưng nhìn phản ứng của nó, đại khái đoán được có lẽ trong đó đang giam giữ thứ gì đó rất lợi hại, thứ này uy hiếp đến tính mạng của nhãi con này, nên nó mới đến cả lớn tiếng chiêm chiếp cũng không dám.
Thấy Thẩm Tri Huyền đứng dậy, dường như muốn chạm vào khóa cửa, nhóc chíp bông hoảng sợ vô cùng, nó bất chấp tất cả, ngả nghiêng lảo đảo nhào qua, vuốt nhỏ ôm lấy vạt áo của Thẩm Tri Huyền, dùng sức kéo y lại: "Không được chiếp! Không được vào! Chiếp chiếp! Đáng sợ lắm!"
Tay Thẩm Tri Huyền đã chạm vào ổ khóa gỉ sắt, đột nhiên y dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sau khi tạm dừng một lát, cổ tay y vừa lật, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay y.
Xung quanh là kiếm khí thanh lãnh, trường kiếm run rẩy, như là đụng phải thứ gì đó khiến nó hưng phấn, thậm chí Thẩm Tri Huyền còn cảm ứng được kiếm linh của Sương Hồi ngủ say đã lâu...
Có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Nhóc chíp bông sợ đến mức câm lặng, Yến Cẩn nhìn sang, cũng sửng sốt trong chớp mắt:
Đây là?"
Một tay Thẩm Tri Huyền nắm thân kiếm, một tay cầm chuôi kiếm, hơi dùng sức, kiếm rời vỏ một đoạn nhỏ, thân kiếm lạnh lẽo man mát, liên tục rung rung. Thẩm Tri Huyền là chủ của Sương Hồi, có thể cảm nhận được kiếm linh đang xao động.
"Có quỷ..." Thẩm Tri Huyền lẩm bẩm. Trường kiếm Sương Hồi của y rất nhạy cảm với sự tồn tại ma quỷ, ngày xưa khi Nghiêm Thâm có ý đồ dùng ma khí hãm hại Yến Cẩn, chỉ với chút ma khí ấy, mà cũng có thể khiến Sương Hồi run rẩy không thôi.
Mà lúc này không chỉ có thân kiếm run rẩy, ngay cả kiếm linh ngủ say đã lâu cũng bị kinh động —— Rốt cuộc thì cái thứ ở trong nơi này là gì?!
Cảm giác bất an vừa bị đè xuống không lâu lại hiện lên, còn có xu hướng ngày càng mãnh liệt. Thẩm Tri Huyền thu kiếm, lắc lắc đầu với Yến Cẩn, rốt cuộc cũng không có ý mở cánh cửa này ra, khom lưng bắt lấy nhóc chíp bông, ý bảo Yến Cẩn cùng nhau rời đi.
Yến Cẩn chần chờ trong nháy mắt, quay đầu nhìn ổ khóa gỉ sắt loang lổ, mím môi, không nói gì, theo Thẩm Tri Huyền rời đi.
Hay người rời đi như lúc đến, lặng lẽ trở về, chỉ khác ở chỗ là lần này trong tay Thẩm Tri Huyền còn có thêm một cục lông nho nhỏ.
Không biết là nhóc chíp bông bị dọa sợ hay sao, mà suốt đường đi nó không nói gì, mãi đến khi hai người đi qua hòn non bộ mình vừa trốn trước đó, nhãi con này mới đột nhiên giãy dụa, tiếng kêu rất nhỏ cất giấu đau đớn: "Chiếp chiếp chiếp!"
Thẩm Tri Huyền dừng chân, cúi đầu nhìn nó.
Nhóc chíp bông rất nhỏ, còn không to bằng nửa lòng bằng tay của Thẩm Tri Huyền, mà tay Thẩm Tri Huyền thì khá lớn, không bóp nhéo nó chút nào.
Nhưng nhãi con này đột nhiên gãy dụa, vùng vẫy cánh nhỏ, liều mạng ngửa đầu, hai vuốt nhỏ đạp loạn, phát ra tiếng chiêm chiếp đau đớn đầy thảm thiết, như thể bị một bàn tay vô hình bóp cổ, Thẩm Tri Huyền còn có thể nghe được sự tuyệt vọng gần như sắp chết trong tiếng kêu của nó.
Tâm niệm vừa động, Thẩm Tri huyền lập tức lùi về sau một bước.
Hiệu quả tức thì, nhãi con giãy dụa yếu dần, lát sau đã hồi phục tinh thần, mệt mỏi nằm trên tay Thẩm Tri Huyền, cánh khẽ run, ngực nhỏ không ngừng phập phồng, mỏ chim hé mở, run rẩy nói: "Đau đau..."
—— Nó không thể rời cái sân kia quá xa.
—— Trông sân có gì đó hạn chế không cho nó rời đi.
Thẩm Tri Huyền nhẹ giọng hỏi: "Ngươi không thể rời đi, đúng không?"
"Đau quá..." Nhóc chíp bông ủy khuất nhìn y, đôi mắt đậu ngấn nước, cực kỳ thương tâm: "Cứu ta với..."
Vốn dĩ nó rất đề phòng bọn Thẩm Tri Huyền, nhưng đau đớn vừa rồi đã đánh sập ý chí của nó, nó không rảnh lo nhiều, nói ra tất cả mọi chuyện.
"Ta bị bắt nhốt trong đó lâu lăm rồi, ra không có được..." Nhóc chíp bông thút tha thút thít nức nở nói, "Còn có rất nhiều người giống ta... Bị ăn mất rồi..."
Càng nghe, vẻ mặt Thẩm Tri Huyền càng u ám.
Nghe nhãi con kể, cái sân này đã có từ rất lâu rồi. Cứ cách một khoảng thời gian, sẽ có mấy con yêu nhỏ và tiểu du hồn bị triệu đến đây, sau đó bị thứ gì trong đó "Ăn" sạch, không một ai có thể thoát khỏi.
Ngoại trừ nhóc chíp bông này.
Nhãi con này không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết là vào một ngày nọ nó lúc nó ngủ dậy thì phát hiện mình đang ở địa ngục đáng sợ, một đám khí đen đặc sệt đang răng rắc cắn nuốt tiểu yêu quái và tiểu du hồn, nó sợ đến mức hai vuốt nhỏ cứng đờ, lại không có chỗ trốn, chỉ có thể cuộn tròn một góc cách xa đám khí đen nhất, run bần bật.
Nói cũng lạ, những con yêu nhỏ và tiểu du hồn được triệu tới đều sẽ bị cắn nuốt sạch sẽ, duy chỉ có nhóc chíp bông nơm nớp lo sợ trốn hồi lâu, là vẫn bình yên vô sự, mãi đến hôn nay nó mới chui ra từ khe hở nho nhỏ đó.
"Đau... Vừa đi, liền, đau ngay..." Nước mắt nhóc chíp bông rơi xuống, đứt quãng kêu đau, "Không đi được, đi rồi sẽ chết mất... Cứu ta với..."
Ước chừng nhãi con này muốn xin bọn họ cứu nó rời đi, nhưng rốt cuộc là thứ gì đang giam giữ nó, Thẩm Tri Huyền không có manh mối, chỉ có thể căn cứ vào phản ứng của Sương Hồi rồi suy đoán ma vật kia chắc hẳn rất lợi hại.
Thẩm Tri Huyền đặt nhãi con vào sơn động, nhóc chíp bông lảo đảo một chút mới đứng vững, mắt trông mong nhìn hai người.
Thẩm Tri Huyền không định mang nó đi, một là không thể mang nó theo, hai là y không định đi nghiên cứu bí mật trong sân ngay, xao động của Sương Hồi và cảm giác bất an nơi đáy lòng khiến y bất giác để tâm.
Đối với những chuyện này, dù Mạnh phu nhân không trực tiếp tham gia vào, cũng nhất định sẽ cảm kích, có lẽ y có thể nghe ngóng vài thứ từ chỗ Mạnh phu nhân...
Suy nghĩ một lát, y và Yến Cẩn nhỏ giọng thương lượng một hồi, quyết định vẫn là không cần bứt mây động rừng nhanh như vậy.
Dỗ nhóc chíp bông bảo nó ở yên đây đừng chạy loạn, hai người tránh hộ vệ, lặng yên không tiếng động trở về phòng.
Thời gian không còn sớm nữa, trải qua chuyện này, đã qua một canh giờ.
Lúc này rốt cuộc Thẩm Tri Huyền cũng có thể yên ổn ngủ, y lười biếng ngáp một cái, chui vào ổ chăn, trước khi ngủ chỉ nhớ mơ màng dặn Yến Cẩn rời giường sớm về phòng của mình, rồi nặng nề thiếp đi.
Yến Cẩn ừ một tiếng, hẳn là đã đồng ý, vì thế ngày hôm sau Thẩm Tri Huyền đơ mặt tùy ý khoác ngoài áo đẩy cửa sổ ra, vừa vặn đối mặt nhìn nhau với mấy hộ vệ đi tuần tra, sau đó đóng cửa sổ lại.
Mười lăm phút sau, Thẩm Tri Huyền vẻ mặt như thường đẩy cửa ra, áo mũ chỉnh tề đi ra ngoài, phía sau còn có Yến Cẩn cũng quần áo chỉnh tề.
Quản sự vừa lúc dẫn người mang đồ ăn sáng đến và chuẩn bị dò hỏi hướng đi tiếp theo của hai người: "......"
Ông kinh nghi nhìn phòng khách bên cạnh được sắp xếp cho Yến Cẩn, lúc này lại trống không một đêm không có người ngủ, lại nhìn nhìn Yến Cẩn, khiêm nhường lại cẩn thận hỏi: "Là trong phủ sắp xếp phòng không thảo đáng sao?"
Thẩm Tri Huyền uyển chuyển đáp lời quản sự trước khi Yến Cẩn kịp nói gì đó không nên nói, sau đó điềm nhiên như không chuyển đề tài, tiếp tục hỏi thăm chuyện của Mạnh phủ.
Rốt cuộc là do hai vị chủ tử nhà mình ăn dấm của nhau nên mới dẫn khách vô tội về, quản sự rất lịch sự với hai người bọn họ, tuy không phải hỏi gì đáp nấy, nhưng một số vấn đề không ảnh hưởng gì đến toàn cục, ông vẫn sẽ đáp lại.
Không thể không nói, Mạnh phu nhân rất có tài cai quản, tuy rằng phủ đệ này là Mạnh phủ, nhưng chúng hạ nhân đều rất tôn kính nàng, cho dù Mạnh phu nhân dẫn người đến thuyền hoa làm Mạnh Vân mất hết mặt mũi, quản sự cũng không hề nói một câu không tốt về nàng, chỉ nói: "Phu nhân rất tốt, đối đãi rất thân thiện với hạ nhân bọn ta."
Thẩm Tri Huyền mỉm cười phụ họa hai câu, cân nhắc, đề xuất muốn gặp Mạnh phu nhân, chào từ biệt với nàng.
Lúc này quản sự lại lắc đầu, xin lỗi nói: "Phu nhân nói, việc này là do người nhất thời xúc động liên lụy đến hai vị công tử, vốn dĩ người nên tự mình đến đây xin lỗi hai vị công tử, nhưng không ngờ đêm qua lại bị cảm lạnh, sáng nay đau ốm không dậy được, còn xin hai vị công tử thứ lỗi."
Sao đúng lúc thế, bệnh ngay lúc này luôn?
Thẩm Tri Huyền nhớ đến vẻ mặt mỏi mệt của Mạnh phu nhân đêm qua, như suy tư gì đó lên tiếng, đang định nói tiếp, thì nghe thấy một tràng tiếng hỏi thăm như súng liên thanh truyền đến: "Khách nhân phu nhân mời về hôm qua đâu rồi? Mời ra đây, ta cũng muốn gặp một lần..."
Thẩm Tri Huyền: "......"
Mùi tức giận chua lòm luôn.
Không gặp được chính chủ, lại chờ được người ăn dấm muốn tính sổ.
Nói thật, trải qua chuyện thuyền hoa đêm qua, Thẩm Tri Huyền đối với người tên Mạnh Vân này, thật ra cũng không có thiện cảm gì.
Mạnh phu nhân biết tri thức hiểu lễ nghĩa dịu dàng săn sóc, là hiền thê mẫu mực mà bao nhiêu người cầu còn không được, hắn nên quý trọng mới đúng, nhưng Mạnh Vân lại lưu luyến nơi phong nguyệt như chuyện cơm bữa.
Tuy rằng hắn chỉ đến thuyền hoa không treo hoa đăng, tìm hoan mua vui cùng lắm cũng chỉ là thưởng thức mấy khúc xướng của cô nương trên thuyền hoa, thêu nên vài bài thơ. Tình cờ uống say ngủ lại thuyền hoa, cũng chưa từng dám để các cô nương hầu hạ, trong mắt người khác đã xem như thực sự không làm gì có lỗi với Mạnh phu nhân.
Nhưng Thẩm Tri Huyền vẫn cảm thấy khó chịu. Từ trước đến nay y cho rằng tình cảm là phải trung trinh bình đằng đến từ hai phía, hành vi này của Mạnh Vân, thật sự khiến y rất khó chịu.
Có điều đây là chuyện nhà người ta, y cũng không biết rõ tình hình thật sự của phu thê nhà người ta, nên cũng không gì nhiều, nếu không phải vì có tin tức của thành Bất Tử, căn bản là y không có ý định dính vào.
Trước mắt Mạnh phu nhân đã từ chối gặp bọn họ, cái sân thần bí kia cũng tạm thời không có manh mối... Thẩm Tri Huyền thấy Mạnh Vân khẽ cau mày đi tới, không cần hỏi cũng biết hắn muốn nói gì, lập tức mở miệng xin cáo từ trước.
Vốn dĩ Mạnh Vân muốn khuyên bọn họ rời đi, thấy bọn họ chủ động như vậy, lập tức vui vẻ ra mặt, vẻ mặt phòng bị cũng vơi đi đôi chút, vội vàng phất tay bảo hạ nhân đưa lễ hậu lên: "Việc này là do phu thê ta lỗ mãng, làm phiền hai vị, đây là chút lễ mọn, mời vui lòng nhận cho."
Thứ Mạnh phủ không thiếu nhất chính là tiền, thứ Thẩm Tri Huyền không thiếu nhất cũng là tiền, nên những thứ này trong mắt bọn họ đúng là "Lễ mọn" thật.
Thẩm Tri Huyền không nhận, y khách sáo xa cách từ chối, không ở lại nữa, mà nắm tay Yến Cẩn cùng nhau rời đi.
Vừa ra khỏi Mạnh phu nhân, Thẩm Tri Huyền liền không chút do dự trở về thuyền hoa.
Thuyền hoa không mở cửa ban ngày, nhưng Thẩm Tri Huyền mặc kệ mấy gã sai vặt ngăn cản, thiếu niên Tuế Kiến khí phách hăng hái tái xuất giang hồ, y triệu hồi linh thú [1] Yến Cẩn của mình: "Nhốt bọn họ vào phòng hết đi."
[1] 召唤兽 (Triệu hoán thú): Gốc chỗ này không phải là linh thú, nhưng cụm "Triệu hoán thú" này tui không biết edit thế nào nên theo gg dịch, nếu sai thì xin lỗi mn nhé🙇♀️Yến Cẩn không nói hai lời, tiện tay kéo đoạn gấm thật dài bên cạnh, không đả thương họ, mà chỉ trói chặt bọn sai vặt lại với nhau thành một hàng, không cho bọn họ dễ dàng né tránh, làm theo lời Thẩm Tri Huyền nói, nhốt bọn họ vào phòng.
Cùng với tiếng đóng cửa kẽo kẹt, tiếng ui da á úi nhỏ đi rất nhiều.
Thẩm Tri Huyền hài lòng gật đầu, chuẩn bị bước lên lầu hai tìm yêu, lúc đi qua một nhã gian, đột nhiên có một mùi hương bay vào chóp mũi.
Y phản ứng cực nhanh, vội vàng kéo Yến Cẩn lùi ra sau vài bước.
Vừa đứng vững, nhã gian kia truyền ra tiếng cười khẽ, họa bì yêu tùy ý khoác áo ngoài bằng voan lả lướt thướt tha đi ra, chớp đôi mắt đào hoa, tặng cho Thẩm Tri Huyền làn thu thủy: "Hai vị công tử cùng đi Mạnh phủ một đêm còn chưa đủ sao, còn bắt nạt người ở đây làm gì chứ?"