"Mầm mầm? Mầm mầm!"
Mấy ngày nay tâm của Thẩm Tri Huyền thật sự rất mệt.
Y cảm thấy đối phó với Yến Cẩn hay lá trái lá phải với Tống Mính cũng không mệt như vậy —— Ít nhất thì mấy cái đó đều là người, có thể hiểu y nói gì, còn sống, và là con người, nghĩa là y có thể giao lưu cùng với đồng loại.
"Chiếp!"
Mầm cỏ nhỏ xanh màu bích lục nhô ra khỏi đỉnh đầu Thẩm Tri Huyền, như vừa tỉnh mộng, mê man xòe phiến lá, làm đầu tóc của y rối tung.
Thẩm Tri Huyền hít sâu một hơi, kéo mầm cỏ nhỏ trên đầu xuống, nhịn xuống xúc động muốn vò nó thành một cục rồi vứt đi, khống chế sắc mặt sao cho không quá dữ tợn, nghiến răng nói:"Lần sau đừng có làm tổ trên đầu ta được không?"
Y là một đại nam nhân, không muốn đầu của mình có màu xanh đâu!
Mầm cỏ nhỏ ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay y quơ quơ phiến lá, vô tội "Chiếp" một tiếng.
"Chiếp chiếp chiếp, ngươi là sẻ nhỏ trên cây chắc..." Thẩm Tri Huyền lẩm bẩm, nhìn trái nhìn phải, nhét nó vào một cái bình sứ to bằng bàn tay, cảnh cáo:"Ta muốn muốn luyện thuật pháp, ngươi ở trong đó, rõ chưa!"
"Chít chít chít!" Đại khái là cỏ nhỏ không thích bị ví von như chim sẻ, vì vậy nó lập tức đổi giọng, vặn vẹo trong bình sứ, chít chít gọi bậy.
Bên này Thẩm Tri Huyền vừa mới bấm tay niệm chú, cỏ nhỏ bên kia đã lăn xăn xê dịch bình sứ tới mép bàn, quay người một cái, tiếng chít chít loảng xoảng vang lên, mảnh sứ văng đầy trên đất.
Cỏ nhỏ lần nữa bắt được tự do, hứng khởi chít chít mấy tiếng để hoan hô, cẩn thận dẫm lên rễ nhỏ, lung lây đi tới chỗ Thẩm Tri Huyền, nhanh như chớp bò lên trên, phiến lá móc lấy lọn tóc dài chơi đánh đu.
Thẩm Tri Huyền:"......"
Y vô cảm nhón lấy viên cỏ nhỏ, mặt không cảm xúc mở cửa, tiếp tục vô cảm bấm tay niệm chú —— Phốc một tiếng, phần đất cạnh cửa bị đào thành một vũng đất nhỏ.
Mặt Thẩm Tri Huyền tiếp tục không biểu tình gieo cỏ nhỏ xuống, lấp đất lại, thậm chí còn thi hành một chút thuật pháp nho nhỏ, làm nó không dễ dàng chuồn ra được.
Làm xong, Thẩm Tri Huyền khép hờ cửa lại, trở về phòng tiếp tục cân nhắc lăn lộn —— Gần đây y tìm được mấy quyển thư tịch rất tốt, y nghiêm túc học hành lắm đó.
Cỏ nhỏ giãy dụa trong vũng đất một lúc, thấy mình thật sự không thoát ra được thì ngốc lăng một hồi, không thể tin được mà uốn éo một trận, vẫn không làm được gì hết.
Nó tức giận, chít chít chiếp chiếp ục ục cạc cạc gọi bậy một hồi, trên phiến lá dính đầy bùn đất, dùng sức rút rễ ra.
Thẩm Tri Huyền nghe nó gọi bậy bên ngoài, có chút buồn cười, lại có chút bất lực.
Y không ngờ rằng, ngày đó y chỉ tùy tiện tìm một mầm cỏ nhỏ truyền tin cho Yến Cẩn, ai ngờ nó lại có bản lĩnh lớn như vậy, không những không chết cóng trên Tư Quá Nhai mà còn có thể ríu rít chạy xuống tìm y, không chịu đi.
—— E hèm, đừng hỏi vì sao lại là mầm cỏ nhỏ, bởi vì lúc đó Thẩm Tri Huyền ngoại trừ dùng được lá khô thì cũng chỉ có thể thao tác lên lá xanh thôi.
Thẩm Tri Huyền nhìn sách, thực hành được một lúc thì phát hiện bên ngoài không có âm thanh gì nữa.
Mầm cỏ nhỏ này rất thần kỳ, phát ra rất nhiều loại âm thanh kỳ quái, chỉ cần nó không ngủ thì sẽ ầm ĩ không ngừng, sao bây giờ lại yên lặng quá vậy?
Bùn đất ở đây có linh khí, trồng nó ở đó thì chỉ có chỗ tốt chứ không có chỗ xấu, chẳng lẽ tiểu gia hỏa (thằng nhãi) này giãy dụa quá nên làm bản thân bị thương rồi?
Thẩm Tri Huyền có chút lo lắng, buông quyển sách xuống, lén lút đi tới cửa sổ xem, liếc mắt một cái thì vừa lúc nhìn thấy nó đang loay hoay với cái rễ nhỏ cuối cùng, tức giận tới mức không quay đầu lại.
Nó là một mầm cỏ nhỏ la đà, theo gió bay thật xa. Trong lòng Thẩm Tri Huyền cả kinh, theo bản năng không muốn mọi người thấy nó, mím môi, gọi "Mầm mầm" rồi đuổi theo.
Cỏ nhỏ thật sự rất tức giận, nó ỷ mình nhỏ nên men theo gió bay càng lúc càng nhanh. Nó cũng rất biết cách tránh đám đông, vì không cho đám đệ tử phát hiện ra mình, nó hưu hưu hưu chui khắp nơi.
Cái này đúng là làm khó Thẩm Tri Huyền, y giữ tư thái đoan chính đứng trước mặt nhóm tiểu đệ tử, vội vàng ứng phó qua loa với đám đệ tử đang hành lễ thì cỏ nhỏ đã rẽ vào một góc rồi biến mất tiêu.
Thẩm Tri Huyền không biết làm sao, chỉ có thể dọc theo đường lớn để tìm, đi tới đi lui, y bỗng phát hiện con đường này có chút quen thuộc —— Chỗ này không phải gần chỗ ở của Yến Cẩn sao?
Thẩm Tri Huyền là ngũ trưởng lão, có một tòa chủ phong của riêng mình, theo thứ tự từ trên xuống thì y đứng đầu rồi kế đó là đệ tử thân truyền, rồi tới đồ đệ phổ thông (bình thường).
Đệ tử thân truyền là trực tiếp bái sư dưới danh nghĩa Thẩm Tri Huyền, được đích thân y hướng dẫn, trong khi đệ tử phổ thông chỉ là đồ đệ trên danh nghĩa dưới chủ phong của y, thống nhất tu luyện học tập, không có đối đãi gì đặc biệt, bình thường còn giúp chút việc vặt —— Trong Thanh Vân Tông, ăn có uống có ngủ có, giặt đồ nấu cơm, cái gì cần có đều có.
Cách đó không xa có tiếng nước chảy róc rách, đây là nơi các đệ tử thường tới lấy nước.
Thẩm Tri Huyền không nghĩ nhiều, nhấc chân rẽ góc một cái, vừa nâng mắt thì lập tức ngây ngẩn cả người.
Thiếu niên thon dài mặc một thân trường sam màu nguyệt bạch đã sờn màu đưa lưng về phía y, đang đứng cạnh linh tuyền múc nước. Thùng gỗ chứa đầy nước rất nặng, một tay hắn nhấc lên, động tác thuần thục chứng tỏ bình thường làm không ít.
Sau đó thiếu niên quay người lại, đối diện với Thẩm Tri Huyền.
Thẩm Tri Huyền không thể tin được mà nhìn hắn, rồi nhìn cái thùng hắn đang xách —— Mấy chuyện vặt vãnh này thường thì phải giao cho đệ tử bình thường làm, Yến Cẩn đường đường là đại đệ tử thân truyền của y, sao lại tự làm mấy chuyện này?
Đang trầm mặc nhìn nhau, một trận chít chít chiếp chiếp truyền tới, mầm cỏ nhỏ không rõ tung tích từ bụi cỏ bên cạnh chui ra, cao hứng bổ nhào qua chỗ Yến Cẩn.
—— WTF?!
Trải qua thời gian dài luyện tập, phản xạ của Yến Cẩn nhanh hơn tư duy rất nhiều, giơ tay, hất cả thùng nước lên người cỏ nhỏ, cỏ nhỏ bị giội nước tới giật mình, sức tạt của nước làm nó ngã nhào ra đất.
Nước bùn trên phiến lá tí tách chảy xuống, cỏ nhỏ bẩn hề hề nằm cứng đơ trên đất, không nhúc nhích, như bị chấn kinh đến mức khiếp sợ.
Thẩm Tri Huyền nhìn bộ dáng ngốc nghếch của nó, nén cười định nói chuyện, bỗng một tiếng mắng mỏ đầy tức giận truyền tới, thái độ cùng nội dung lập tức làm y sầm mặt.
"Yến Cẩn! Ngươi làm cái gì mà lề mà lề mề dữ vậy! Nghiêm sư huynh đang cần sử dụng gấp —— A! Sao ngươi lại làm hỏng rồi! Ngươi đúng là đồ phế vật!"
Có lẽ tiểu đệ tử nghe thấy động tĩnh bên này, hùng hùng hổ hổ chạy tới, thấy trên đất lộn xộn bừa bãi thì lửa giận ngập trời, một tay chống nạnh, mở miệng mắng chửi, bỗng nhiên gió nổi lên, một vật thể xanh biếc đánh vào má của hắn.
Bang, một tiếng thật lớn.
Cỏ nhỏ đánh người xong, rất tự giác nhanh nhẹn chui vào tay áo Thẩm Tri Huyền, chỉ lộ ra chóp lá nhỏ xem náo nhiệt.
Mặt tiểu đệ tử nhanh chóng sưng đỏ, như thể bị người hung hăng tát cho một cái —— Nhưng hắn chưa thấy rõ gì hết!
Bị trêu đùa trước mặt Yến Cẩn như vậy làm hắn cảm thấy rất mất mặt, bèn tức giận xoay người lại, "Ai dám ở đây làm càn, có tin ta đem ngươi ——"
Thanh âm đột nhiên im bặt.
Thẩm Tri Huyền khẽ nâng mí mắt, bất động thanh sắc mà run tay áo, hất ngược cỏ nhỏ lanh lợi lên, hừ nhẹ một tiếng, nói:"Làm gì bổn trưởng lão? Nói đi, bổn trưởng lão nghe đây."
- --------
PTBH: Tuần sau tui vào trường học trực tiếp rồi nên chương mới ra chậm lắm nha.