Lọc Truyện

Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - Doanh Tử Khâm

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn.

Phục gia chủ không đến, người đến là một người chú của Phục Trầm.

Ô1ng ta vừa liếc mắt nhìn sang, hai mắt lập tức trợn trừng, chân bắt đầu run lên.

Phục Tịch không đeo mặt nạ hay bất0 cứ thứ gì che mặt, cứ thản nhiên để lộ mặt trước con mắt của tất cả mọi

người.

Chỉ có điều, những người khác chưa6 từng nhìn thấy Phục Tịch bao giờ.

Người chú này của Phục Trầm cũng mới chỉ nhìn thấy bà qua ảnh mà thôi.

0Người thật xuất hiện ngay trước mắt, sức tấn công quá lớn.

Giây tiếp theo, ông ta đã “rầm” một tiếng quỳ sụp xuống4 đất.

Phục Trầm vừa nhìn thấy cô gái ngay, anh ta vô thức há miệng nói: “Sự…”

Doanh Tử Khâm nhìn sang an5h ta.

Phục Trầm kịp thời nuốt trở lại.

Những người khác không biết đến Phục Tịch, chỉ biết mỗi Phục Trầm.

Phó minh trưởng mở lời: “Công tử Phục Trầm, vị này là?”

“Lão, lão tổ tông.” Người chú của Phục Trầm cuối cùng cũng hít thở được, ông ta run rẩy lên tiếng: “Lão tổ tông,

sao, sao người lại đến đây?”

Sớm biết thế này thì ông ta đã chẳng đến tham dự hội nghị rồi, tim của ông ta vốn dĩ đã không tốt.

Lần này bị sự xuất hiện của lão tổ tông làm cho sợ chết khiếp.

“Chuyện có liên quan đến tà y, tất nhiên ta phải tới rồi.” Phục Tịch lạnh nhạt quét mắt nhìn: “Đó là thi thể?”

Cả sảnh đường im ắng.

Mọi người đều kinh ngạc đến chấn động.

Lão tổ tông của nhà họ Phục?

Lão tổ tông của nhà họ Phục chẳng phải chính là Phục Tịch, cũng là người đã sáng lập nên nhà họ Phục đấy ư?!

Biểu cảm trên mặt Mộng gia chủ biến đổi ngay tức khắc.

Lão tổ tông của nhà họ Mộng sống không lâu như Phục Tịch, cái vị sáng lập nên gia tộc đã chết từ lâu rồi.

Về điểm này, nhà họ Mộng hoàn toàn không thể so được với nhà họ Phục.

“Phục Tịch tiền bối, không phải không mời người, mà là vì chút chuyện nhỏ này không đáng để quấy rầy đến

người.” Phó minh trưởng lau mồ hôi: “Người vẫn luôn ẩn thế, nào có thời gian quan tâm đến chút chuyện vặt

này?”

Phục Tịch chỉ nói: “Ta đích thân nghiệm thi.”

Không ai dám động.

Cổ y phụ trách kiểm tra thi thể run rẩy đưa ngân châm đã tiêu độc khử trùng cho bà.

Một phút sau, Phục Tịch bỏ ngân châm xuống, bình thản nói: “Viên thuốc mà y dùng có thể giải độc, nhưng tâm

trạng y lên xuống quá mạnh, không kịp áp chế dược lực của thuốc, cộng thêm nội kinh tán loạn, tâm mạch nứt vỡ.”

Lý đường chủ: “…”

Ông ấy nói đúng rồi ư, thật sự là vì kích động quá mà tèo?

Một cách chết kỳ quái.

Phục Tịch khẽ thở dài.

Sư tôn đúng là sự tôn.

Từ gia chủ đúng là chết vì tâm mạch nứt vỡ, thuốc cũng đúng là thuốc bổ.

Nhưng chỉ cần một vị thuốc trong đó bớt đi một lạng thôi, thì cũng không đạt được hiệu quả thế này.

Biểu cảm của Tứ trưởng lão cứng đờ: “Thật sự là thuốc bổ?”

“Giới cổ y nhất định phải diệt trừ tà y, nhưng không thể vu oan cho bất kỳ ai.” Giọng nói của Phục Tịch dần trở nên

lạnh lẽo: “Xem thiên tài của giới cổ y là tà y, các người không phải đang tự đâm đầu vào chỗ chết à?”

Mặt Mộng gia chủ đỏ bừng, không thể không cúi đầu: “Tiền bối dạy dỗ rất phải.”

Phục Tịch lạnh lùng nói: “Nếu đã không phải tà y, thì xin lỗi cô ấy ngay bây giờ đi.”

Phục Tịch đã nói thế, những người khác sao ngồi yên được nữa.

Bao gồm cả Mộng gia chủ, đều phải nói lời xin lỗi Doanh Tử Khâm.

Mộng gia chủ hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy bức bối vô cùng.

Ai mà ngờ, Phục Tịch lại ra mặt nhúng tay vào chuyện này cơ chứ?

Phục Tịch nhìn đám người này xin lỗi xong mới rời đi.

Sảnh lớn cũng chẳng mấy chốc vãn người.

Chỉ có Tứ trưởng lão vẫn ngồi nguyên tại chỗ, lẩm bẩm: “Không phải tà y, lại mất rồi, ha ha ha ha, lại mất rồi!”

Sau khi cười điên dại, cả người ông ta lại cứng đờ, ngồi trên bậc đá, thẫn thờ nhìn bầu trời.

Ánh sáng trong mắt dần tối đi.

Phục Trầm kinh ngạc: “Ông ấy làm sao thế? Điên rồi?”

“Nào có, không phải điên, ông ấy cũng thảm lắm.” Lý đường chủ xua xua tay: “Các vị không biết, người nhà ông

ấy đều bị tà y hại, xương cốt tìm được cũng không hoàn chỉnh.”

Doanh Tử Khâm hơi nheo mắt lại: “Bị bắt đi luyện thuốc rồi?”

Tà y mà cô đã gặp chỉ có mỗi Thạch Phượng Nghi.

Thạch Phượng Nghị thích luyện chế thuốc tác động đến thần kinh con người.

Nhưng tày không chỉ có một loại đó.

“Đâu ai biết chứ? Bởi vì không tra ra được.” Lý đường chủ thở dài, ông ấy nói: “Đó cũng là chuyện rất lâu về trước

rồi, hai mươi năm trước, ông ấy vừa mới lên làm trưởng lão, sau khi có được quyền hành trong tay, định đón con

trai và con dâu từ quê lên đây.”

“Con dâu ông ấy khi đó sinh được một đôi long phượng, năm ấy cháu trai cháu gái của ông ấy cũng được ba tuổi

rồi, thiên phú không tồi, đều đã phân biệt được các vị thuốc.”

Lý đường chủ lại nói: “Doanh tiểu thư, cô cũng biết đấy, Đan Minh sáng lập được hai trăm hai mươi ba năm, có thể

lên làm trưởng lão không dễ dàng gì.”

Doanh Tử Khâm gật đầu: “Ừm, tôi biết.”

Trưởng lão của Đan Minh nhất định phải là thành viên cấp 7, những thành viên cấp 7 lại chưa chắc đã có thể trở

thành trưởng lão.

Có thể lên làm trưởng lão phải trải qua rất nhiều cuộc sát hạch.

Nhưng trở thành trưởng lão của Đan Minh thì tức là đã có một địa vị vững vàng trong giới cổ y.

“Giới cổ y không như giới cổ vũ không thể chém giết lẫn nhau dù sao phần lớn cổ y thể chất yếu ớt thể chất có tốt

thì cũng chỉ là người bình thường, nhiều nhất biết chút võ phòng thân, cho nên có thể nói giới cổ y tương đối an

toàn.” Lý đường chủ nói tiếp: “Nhà bọn họ cách trụ sở chính của Đan Minh cũng không xa lắm, chỉ nửa ngày

đường, ai ngờ ngay trên đường đi, lại phát sinh chuyện tàn nhẫn như vậy?”

Đến khi Tứ trưởng lão phát hiện ra điều bất thường, vội vàng chạy tới, thì đã thấy trong nhà không còn ai nữa.

Một tháng sau, thi thể mới được tìm thấy.

Hiện trường thảm không nỡ nhìn.

Lũ tà y kia tàn nhẫn đến mức trẻ con cũng không tha.

Tứ trưởng lão khi ấy đã sụp đổ.

Chạy đôn chạy đáo suốt hai mươi năm, cũng không tìm được hung thủ.

“Những năm qua ông ấy vẫn luôn truy tìm tung tích của tà y.” Lý đường chủ lắc đầu: “Cho dù chỉ một chút dấu

vết, ông ấy cũng không chịu bỏ qua, lúc trước ông ấy cho rằng cô là tà y, chỉ muốn thông qua cô để tìm được toàn

bộ thể lực tà y.”

Doanh Tử Khâm điềm đạm nói: “Chuyện thường tình của con người, tôi có thể hiểu được.”

“Doanh tiểu thư, vốn dĩ các cô không nên biết về sự tồn tại của tà y, để tránh gây ra hoảng sợ.” Lý đường chủ

nghiêm mặt nói: “Có điều bây giờ cô đã biết rồi, nhất định phải cẩn thận hơn, thiên tài như cô, cũng là đối tượng

trọng điểm mà tà y muốn bắt giết.”

Doanh Tử Khâm hơi nhíu mày.

Bây giờ cô đã có thể chắc chắn, người mạo danh độc dược sư số một mà Lita Bevin tìm thấy khi trước có lẽ chính là

tà y.

Lúc này Tứ trưởng lão bước vào, vành mắt ông ta vẫn còn đỏ hoe: “Doanh tiểu thư, ban nãy đã mạo phạm, nghe

thằng nhóc này nói cô đang cần dược liệu, tôi đưa cô phần chỉ tiêu của tôi nhé, dù sao…”

Ông ta cũng không cần đến nữa.

“Không cần, tôi cũng không thiếu những thứ đó.” Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, nhìn ông ta một cái: “Ông tinh thần

rệu rạo, u uất phát hỏa, nội tạng bị tổn hại, nếu có thời gian thì uống ít thuốc giảm bớt cảm giác ưu phiền đi.”

Tứ trưởng lão sững người: “Doanh tiểu thư, cô…”

Doanh Tử Khâm uống một ngụm trà: “Biết chút ít về xem tướng.”

“ồ ồ.” Tứ trưởng lão gật đầu: “Chẳng trách.”

Cổ y cần nhìn, nghe, hỏi, bắt mạch, về cơ bản đều biết một chút về xem tướng.

Loại xem tướng này không giống với coi bói. Chỉ dựa vào diện mạo, bọn họ có thể đoán định được bệnh nhân mắc

bệnh ở đâu.

Dù sao có không ít bệnh trạng đều hiển hiện ngay trên khuôn mặt, cho dù chỉ là dưới cằm nổi lên một cái mụn.

***

Một bên khác.

Nhà họ Mộng.

Mộng Thanh Tuyết nghe kể về những chuyện xảy ra ban nãy, kinh ngạc nói: “Lão tổ tông nhà họ Phục? Cô ta là đồ

đệ của Phục Tịch tiền bối?”

Bằng không, sao Phục Tịch lại đích thân ra mặt?

Mộng Thanh Tuyết có chặt ngón tay.

Nếu là đồ đệ của Phục Tịch, trong những người đồng trang lứa, không ai có thể so được với Doanh Tử Khâm.

Cho dù là bối phận của Phục Trầm, cũng bị đè xuống rất nhiều.

Mộng gia chủ lập tức bật cười: “Thanh Tuyết, con nghĩ nhiều rồi, lão tổ tông của nhà họ Phục là ai chứ? Bà ấy đã

lánh mặt không hỏi chuyện đời bao nhiêu năm rồi? Cũng chỉ có Phục Trầm là được bà ấy chỉ dạy.”

“Doanh Tử Khâm mới bao nhiêu tuổi? Sắp 19 rồi, còn là họ hàng xa của nhà họ Diệp, một thế gia cổ vũ bé xíu xiu,

còn chẳng chạm đến được mép của nhà họ Phục.”

Mộng Thanh Tuyết cau mày: “Nhưng mà…”

“Hôm nay lão tổ tông của nhà họ Phục ra mặt, chỉ là vì trùng hợp nghe được chuyện của tà y từ chỗ của Phục

Trầm.” Mộng gia chủ lắc đầu: “Lão tổ tông nhà họ Phục hận tày đến mức nào, ai cũng biết, dù sao bà ấy cũng có

một đồ đệ chết trong tay tà y.”

“Lần trước nhà họ Lăng của giới cổ võ áp giải tà y đến cho nhà họ Phục, không phải Phục Tịch cũng xuất hiện đó

sao?”

“Cộng thêm Doanh Tử Khâm này đúng là có thiên phú cực cao về khoản luyện thuốc, lão tổ tông nhà họ Phục tuy

rất căm ghét tà y, nhưng cũng không thể nhìn một thiên tài luyện thuốc bị vu oan thành tà y, bà ấy rất lương thiện,

chỉ là tiện đường mà thôi, đừng nghĩ quá nhiều.”

Mộng Thanh Tuyết thấy hơi yên tâm.

“Nhưng từ hôm nay trở đi, địa vị của cô ta trong giới cổ y cơ bản đã chắc chắn rồi.” Mộng gia chủ lại nói: “Tuy

không so được với con và Phục Trầm, nhưng đúng là có thể bước vào tầng lớp cấp cao.”

Mộng gia chủ nói một hồi, đột nhiên phản ứng lại, ông ta nhớ đến một chuyện trong hội nghị, bỗng sững người.

Doanh Tử Khâm này hình như còn biết châm cứu?

Bằng không, sao có thể hiểu về nghiệm thi?

Vẻ mặt của ông ta thay đổi, ánh mắt hơi tối đi.

***

Trước năm mới, giới cổ y có một cuộc đi săn mùa đông.

Chỉ có ba thế gia hàng đầu, cùng với những thành viên cốt cán của Thiên Y môn và Đan Minh mới được mời.

Lúc Doanh Tử Khâm nhận được thiệp mời, cũng vừa hay nhận được tin nhắn WeChat của Phục Trầm.

[Trốn Việc Đi Ngủ]: Sư tổ, bên này cũng gửi thiệp mời đến cho sự tổ chứ? Sự tổ có đến không?

[Trốn Việc Đi Ngủ]: Nếu sư tổ đi thì con cũng đi, cũng đâu phải không thể ngủ ở trường săn, sư tổ, người đúng là

thần tiên, cho dù đang ngủ thì nội hình của con vẫn có thể tăng lên!

Điều này đối với Phục Trầm mà nói đúng là phúc âm.

Doanh Tử Khâm nhướng mày.

Tuy cổ võ là do cô đem đến Trái đất, nhưng trước cổ võ, nước Hoa thời cổ đại vốn đã có công phu, võ thuật; khinh

công, điểm huyệt cũng thật sự tồn tại.

Những loại công phu võ thuật này không thể khai phá tiềm năng của con người, cho nên không thể đạt đến mức

kéo dài tuổi thọ hoặc khiến con người sở hữu tốc độ và sức mạnh vượt xa người thường.

Cổ võ là do cô dùng phương pháp tu luyện của thế giới tu linh, kết hợp với tình hình thực tế của Trái đất, lại bổ

sung thêm công phu võ thuật thời cổ đại mà thành.

Phương pháp đi ngủ cũng có thể tu luyện nội tình này là cô học được từ người bạn tốt của mình, có điều đã được

sửa lại thành bí kíp võ công.

[Doanh Tử Khâm]: Đi đi, đi chơi.

Đế đô tấc đất tấc vàng, cũng không có một mảnh đất lớn như vậy để cưỡi ngựa.

Phó Quân Thâm cầm thiệp mời trên bàn lên, nhướng mày: “Thích ngựa?”

“Cũng tạm.” Doanh Tử Khâm nghĩ một lúc: “Chỉ cần không phải tự em cưỡi.”

Tu vi cổ vũ đạt đến năm mươi năm rồi thì có thể lợi dụng nội kênh để nhấc người lên, đi như “bay”, còn mạnh hơn

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT