Giọng nói của anh rất nhẹ nhưng lại truyền rõ ràng vào tai cô như gió nhẹ lướt qua, khiến Quý Thanh Ảnh có cảm giác khác thường.
Cô có thể cảm nhận được trái tim của mình đang đập dồn dập hơn, cảm giác xúc động nơi lồng ngực cũng tăng lên rất nhiều.
Nhiều tới mức như muốn tràn ra ngoài.
.
Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Cô ngẩng đầu, không thể tin nổi nhìn Phó Ngôn Trí.
Từ ngày bắt đầu bên nhau, bọn họ chưa từng hoài nghi về tình cảm của đối phương dành cho mình.
Nhưng chữ yêu này quá nặng, không ai dễ dàng nói ra.
Cảm nhận được cảm xúc của cô, Phó Ngôn Trí cúi thấp người, ngậm lấy môi cô, giọng nói mơ hồ không rõ: "Sao?"
Quý Thanh Ảnh đột nhiên lắc đầu: "Không."
"Không tin?" Phó Ngôn Trí ngậm lấy cánh môi cô, cắn nhẹ.
Quý Thanh Ảnh vẫn lắc đầu, hôn lại anh: "Chỉ là em hơi bất ngờ thôi."
Phó Ngôn Trí cười nhẹ, giọng nói trầm thấp: "Không có gì bất ngờ cả."
Từ rất lâu trước đây, trong lúc bất tri bất giác, anh đã yêu cô từ lúc nào không hay.
Cô là người nói thích anh trước, còn lời yêu anh muốn mình là người nói với cô trước.
Mặc dù hai người đều không để ý đến chút chuyện này, nhưng giữa bọn họ, dù là ai lên tiếng trước, thì tình cảm dành cho đối phương đều ngang nhau.
Nhưng Phó Ngôn Trí vẫn muốn nói với cô trước, muốn cho cô cảm giác an toàn cô vẫn luôn mong muốn, muốn cho cô tình yêu mà cô luôn khát vọng.
Đây là một tồn tại chân thật, anh không chỉ chủ động biểu đạt bằng miệng, mà còn khiến cho cô có thể cảm nhận rõ ràng bằng hành động.
Quý Thanh Ảnh cảm nhận được sự tiến công của anh, chủ động hé môi, tùy ý anh càn quét nơi môi lưỡi mình.
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, chủ động đáp lại.
Ánh nắng sau buổi trưa chói chang, nhiệt độ từ ngoài trời truyền vào, phác họa bóng dáng của hai người.
Bọn họ đứng trong phòng khách, không kiêng nể gì mà hôn nhau, môi lưỡi giao hòa triền miên, cảm nhận hơi thở của đối phương, cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, hòa hợp với nhau.
Chờ tới khi Quý Thanh Ảnh được anh thả ra để hít thở, cánh môi hồng nhuận của cô được phủ lên một lớp nước, ánh mắt mê ly.
Phó Ngôn Trí thấy cô như vậy, yết hầu chuyển động lên xuống, không nhịn được lại cúi xuống hôn cô.
Lần tiếp theo hai người tách ra là vì bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Sau khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại chói tai, hai người không hẹn mà đồng thời nhìn qua hai chiếc điện thoại đang được đặt trên bàn.
Quý Thanh Ảnh chọc chọc bả vai anh, thoát khỏi nụ hôn vừa rồi, giọng nói mềm mại: "Đi xem là điện thoại của ai đi anh."
Phó Ngôn Trí cười bất đắc dĩ, cũng biết bây giờ không phải thời điểm thích hợp, rất nhiều chuyện vẫn còn chưa giải quyết xong.
Anh cúi đầu, chạm vào môi cô trấn an: "Được."
Người gọi cho bọn họ là Diệp Thanh.
Phó Ngôn Trí hơi nhíu mày, vừa nhận máy thì trực tiếp bật loa ngoài: "Alo, mẹ ạ?"
"Đang làm gì vậy?"
Phó Ngôn Trí kéo Quý Thanh Ảnh ngồi xuống sô pha, hắng giọng nói: "Không làm gì cả, bọn con vừa xem xong tin tức trên mạng."
Diệp Thanh "Ồ" một tiếng, cũng không tò mò nhiều: "Bên này mẹ muốn thông báo với con một tiếng về chuyện yêu cầu Lâm Hiểu Sương bồi thường, rồi hỏi xem Thanh Ảnh có suy nghĩ gì về chuyện này."
Quý Thanh Ảnh trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: "Cứ làm theo quy trình bình thường thôi dì ạ, bên này cháu không có bất cứ vấn đề gì cả."
Diệp Thanh dừng lại, đột nhiên bật cười: "Dì biết rồi."
Quý Thanh Ảnh "Dạ" một tiếng, mím môi.
"Đúng rồi." Diệp Thanh hỏi: "Nếu cháu muốn, cũng có thể yêu cầu cậu chủ nhà họ Hạ bên kia bồi thường."
Ánh mắt Quý Thanh Ảnh lóe lên, liếc qua Phó Ngôn Trí: "Không cần đâu ạ."
Cô nói: "Cháu không muốn liên quan nhiều tới bọn họ."
"Được rồi." Diệp Thanh cũng không hỏi nhiều: "Vậy chúng ta làm theo hướng dẫn của luật sư đi."
Bà nghĩ ngợi, nhắc nhở một câu: "Dựa vào yêu cầu của chúng ta bên này và hai nhãn hiệu cao cấp kia, có lẽ Lâm Hiểu Sương sẽ không gánh nổi số tiền bồi thường này.
Khả năng rất lớn sẽ phải chịu trách nhiệm theo cách khác."
Quý Thanh Ảnh hơi ngẩn ra, có thể đại khái hiểu được cách khác trong lời bà là gì.
Cô "Vâng" một tiếng, nhẹ giọng nói: "Đó là hậu quả cô ta phải chịu."
Nói xong việc gấp, Diệp Thanh cười cười hỏi: "Khi nào cháu định tới nhà ăn cơm đây."
Khuôn mặt của Quý Thanh Ảnh nóng lên, nhìn người bên cạnh đang nghịch vành tai mình, nhẹ giọng nói: "Cuối tuần ạ, bọn cháu đợi dì và chú đều được nghỉ ngơi thì tới ạ."
"OK." Diệp Thanh cũng không quấy rầy bọn họ thêm nữa: "Vậy các con bận gì thì làm đi, những tài khoản trên mạng đó thì..."
Bà hỏi: "Bên dì chuẩn bị khởi tố 500 tài khoản marketing share lại bài, bên dì ngoại trừ muốn bọn họ xin lỗi, còn phải đền bù tổn thất về danh dự bằng tiền mặt, đến lúc đó quyết định sau nhé?"
Quý Thanh Ảnh nghĩ nghĩ: "Dạ."
CÔ nói: "Ngoại trừ trẻ vị thành niên, những người khác thì dựa theo lời luật sư đi ạ."
Quý Thanh Ảnh không phải người hiền lành, cũng không phải thánh nữ.
Những bình luận toxic đó, cô không thể nào quên ngay được.
Nếu người bôi nhọ cô là thủy quân được người ta thuê, vậy thì họ cũng phải có nghĩa vụ gánh vác trách nhiệm.
Cô không thật sự cần một lời xin lỗi nhẹ nhàng là xong.
Xin lỗi đương nhiên cần thiết, nhưng cô cũng muốn bọn họ phải chịu trách nhiệm trên phương diện khác, để họ nhận được một bài học.
Diệp Thanh mỉm cười: "Dì cũng nghĩ như vậy."
Quý Thanh Ảnh "Dạ" một tiếng, mím môi hỏi: "Về phần tiền bồi thường, dì nhận được thì quyên góp làm từ thiện giúp cháu với ạ."
"Ok."
Cúp điện thoại, Quý Thanh Ảnh quay đầu nhìn về phía Phó Ngôn Trí: "Có thể nào em làm quá đáng quá không?"
Phó Ngôn Trí hơi nâng mắt, nghi hoặc hỏi: "Quá đáng?"
Quý Thanh Ảnh: "..."
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Quá mềm lòng."
Quý Thanh Ảnh không nói gì nữa.
Cô dở khóc dở cười, ôm Phó Ngôn Trí làm nũng: "Không mềm lòng mà, trong lòng em muốn gì thì em làm đúng như vậy, như vậy là đủ rồi."
"Ừ."
Phó Ngôn Trí cũng không miễn cưỡng cô, xoa xoa đầu cô hỏi: "Có đói bụng không?"
"Có một chút."
Quý Thanh Ảnh nghĩ nghĩ: "Đúng rồi, tối nay chúng ta ăn cơm ở nhà sao?"
Phó Ngôn Trí nhướng mày.
Quý Thanh Ảnh sờ sờ chóp mũi nói: "Em muốn mời mấy người Nhan Nhan ăn bữa cơm, chuyện hôm qua làm phiền đến mọi người quá."
Phó Ngôn Trí ngừng lại: "Mời ăn cơm thì được."
Anh duỗi tay, áp lên mặt cô: "Nhưng không cần cảm thấy đã làm phiền họ."
Quý Thanh Ảnh chớp mắt.
Cô vẫn còn mấy lời không nói ra.
Thật ra cô biết mấy người Nhan Thu Chỉ tin tưởng cô vô điều kiện, đứng về phía cô như vậy, bởi vì bạn trai cô là Phó Ngôn Trí.
Người bọn họ tin tưởng chính là Phó Ngôn Trí.
Mặc dù bọn họ cũng thật sự yêu quý cô, điều này cô có thể cảm nhận được.
Nhưng Quý Thanh Ảnh biết, trong lúc tất cả chứng cứ đều chĩa vào cô, bọn họ làm như vậy, chỉ vì Phó Ngôn Trí là một người đáng để họ tin tưởng.
Đơn giản là vì người đàn ông này, mới có thể khiến họ tin tưởng vô điều kiện.
Tin tưởng cô, tin tưởng mắt nhìn người của Phó Ngôn Trí.
Quý Thanh Ảnh chớp chớp mắt.
Phó Ngôn Trí cong môi cười: "Nghỉ ngơi trước đi, anh đi nấu cơm cho em."
"Anh có cần trợ thủ không?"
"Không cần."
Quý Thanh Ảnh không miễn cưỡng nữa.
Cô ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, thi thoảng sẽ nhìn người đàn ông đang bận rộn trong phòng bếp, cảm thấy rất hài lòng với cuộc sống như thế này.
Đến bây giờ, cô bỗng nhiên có một suy nghĩ.
Tất cả những bất hạnh hơn hai mươi năm nay dường như đều chuyển hóa thành may mắn, mà may mắn này, là để cho cô gặp được Phó Ngôn Trí.
Gặp được tất cả những bạn bè hiện tại.
Bỗng nhiên, điện thoại của Quý Thanh Ảnh rung lên, là tin nhắn Triệu Dĩ Đông gửi tới.
Triệu Dĩ Đông: [ Thanh Ảnh! Cho em xem mấy tấm ảnh nè.
]
Quý Thanh Ảnh nhướng mày.
Giây tiếp theo, điện thoại ting ting liên lục, cô nhận được mấy tấm ảnh chụp màn hình, là tin nhắn trong groupchat của bệnh viện.
Quý Thanh Ảnh click mở, vừa mở đã thấy một người cô không quen biết gửi một tin nhắn, nội dung chính là tin tức cô đạo nhái tối hôm qua.
Sau khi tin nhắn được gửi lên, có người nhắn lại đây không phải là bạn gái của bác sĩ Phó sao.
Sau đó, trong groupchat thảo luận sôi nổi.
Có người nói, không nghĩ tới bác sĩ Phó sẽ tìm một người bạn gái đầy thị phi như vậy.
Cũng có người hỏi, không biết bác sĩ Phó có biết chuyện này hay không, nếu đã biết thì liệu có muốn chia tay với bạn gái hay không.
Tin nhắn này vừa gửi lên vậy mà thật sự được Phó Ngôn Trí trả lời ngay lập tức.
Anh trả lời đồng nghiệp kia một cách rõ ràng mà đơn giản, đồng thời thông báo với người nọ: Đợi khi nào chúng tôi kết hôn, sẽ không thông báo với cậu đâu.
Xuống chút nữa vẫn là một tin nhắn hiếm lắm mới có được của Phó Ngôn Trí.
Anh nói với đồng nghiệp, anh không yêu cầu cũng không mong đợi ai cũng phải tin tưởng Quý Thanh Ảnh vô điều kiện, nhưng hi vọng mọi người đều dùng thái độ trung lập để xem xét, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Họ tạm thời không cần tin tưởng, nhưng đừng nhục mạ cũng như bôi nhọ cô.
Bạn gái của Phó Ngôn Trí anh sẽ không làm ra những chuyện đó.
Tin nhắn này vừa được gửi lên đã được một bác sĩ tên là Lưu Mãn trả lời ngay lập tức.
Hỏi anh, sao anh có thể tin chắc rằng cô không sao chép như vậy, dù sao đây cũng là chuyện từ ba năm trước rồi.
Phó Ngôn Trí không giải thích nhiều, chỉ nhắn lại một câu: Tôi tin cô ấy sẽ không sao chép.
Sau tin nhắn này, Từ Thành Lễ cũng ngoi lên, nhắn tiếp: Tôi tin bác sĩ Phó, cũng tin rằng người em họ mà tôi đã từng tiếp xúc sẽ không làm chuyện đó.
Triệu Dĩ Đông cũng nhắn lại, ngay cả Giang Thu Linh ngày đó trao đổi phương thức liên lạc vì muốn đặt làm sườn xám ở chỗ Quý Thanh Ảnh cũng sôi nổi đứng về phía cô.
Không vì lý do gì cả.
Tất cả mọi người ở bệnh viện đều rõ ràng Phó Ngôn Trí là người như thế nào, mọi người đều biết tính tình của anh như thế nào.
Cho dù là công việc hay cuộc sống đều vô cùng phẳng lặng, là một quý ông lịch sự ga lăng.
Có mấy người này đáp trả, mấy người trước đây từng chào hỏi qua với Quý Thanh Ảnh, thậm chí còn có mấy người mới chỉ chạm mặt mỉm cười qua cũng sôi nổi đứng ra bênh vực cô.
Có hơn phân nửa người trong groupchat tin tưởng cô theo Phó Ngôn Trí.
Quý Thanh Ảnh lướt thẳng xuống dưới, tin nhắn cuối cùng là vài tin nhắn văn bản và một tin nhắn thoại do Triệu Dĩ Đông gửi tới.
Triệu Dĩ Đông: [ Sau đó những người từng hoài nghi em đều nói lời xin lỗi với bác sĩ Phó, nhưng bác sĩ Phó nói người họ cần phải xin lỗi không phải là anh ấy, mà là em.
Anh ấy còn nói, có lẽ em cũng không cần bọn họ xin lỗi, nhưng anh ấy hi vọng, dù là ai cũng nên có một chút lòng bao dung.
]
Triệu Dĩ Đông: [ Bác sĩ Phó không muốn chuyển lời, nên chị thay các cô ấy gửi tin nhắn thoại xin lỗi đến cho em.
Em biết đấy, từ trước đến giờ bác sĩ Phó chưa bao giờ nhắn tin trong groupchat của bệnh viện, ít nhất là khi mọi người đang tám chuyện anh ấy sẽ không xuất hiện, nhưng lần này anh ấy không chỉ xuất hiện, mà còn giải thích cho em.
Bác sĩ Phó thật sự thích em lắm đấy! ]
Câu cuối cùng, không cần Triệu Dĩ Đông nói cô cũng biết.
Cô cũng biết, những chuyện Phó Ngôn Trí đã làm này, không chỉ bởi vì thích cô.
Từ trước đến nay anh làm gì cũng chu đáo, anh dùng cách của riêng mình để cho Quý Thanh Ảnh cảm giác an toàn, khiến cô cảm thấy thế giới này cũng rất tốt đẹp.
Thậm chí anh còn tình nguyện giải thích với đồng nghiệp của mình vì cô, lên tiếng giúp cô, không để bọn họ hiểu lầm hay nhục mạ cô.
Anh luôn quan tâm đến cảm xúc của Quý Thanh Ảnh ở tất cả mọi mặt, xóa bỏ những tổn thương mà cô từng phải chịu, giúp cô nhận được những lời xin lỗi sau khi bị hiểu lầm.
Quý Thanh Ảnh về phòng tìm tai nghe, sau khi nghe xong tin nhắn thoại Triệu Dĩ Đông gửi tới, hốc mắt cô đỏ hoe.
Lời xin lỗi nhỏ bé không đáng kể, nhưng đó là những gì cô cần.
Có đôi khi chỉ cần một câu xin lỗi đã có thể xóa bỏ mọi chua xót và đau đớn trong lòng.
Cô rút khăn giấy bên cạnh đè lên mắt, nhắn lại: [ Em cảm ơn.
]
Triệu Dĩ Đông: [ Cảm ơn gì chứ, groupchat đó chủ yếu là nơi bọn chị hóng drama thôi, đôi khi cũng sẽ nói tới tin tức trong giới giải trí, em đừng để ý là được.
]
Quý Thanh Ảnh: [ Em không để ý, em hiểu mà.
Người không biết không có tội.
]
Triệu Dĩ Đông: [ Đừng đau lòng nha, bọn chị đều tin em! Ở cuộc thi quốc tế cố gắng lên nhé, đến lúc đó nhân viên y tế bên khoa ngoại bọn chị đều sẽ cổ vũ cho em.
]
Quý Thanh Ảnh bị cô ấy chọc cười, im lặng cong môi: [ Vâng, em cảm ơn.
]
Triệu Dĩ Đông: [ Vậy không quấy rầy em nữa nhé, em và bác sĩ Phó nghỉ ngơi cho thật tốt đi, mai anh ấy còn phải đi làm nữa mà.
]
Quý Thanh Ảnh: [ Vâng.
]
Sau khi trả lời tin nhắn của Triệu Dĩ Đông xong, Quý Thanh Ảnh ở trong phòng thêm một lúc nữa.
Cô vào phòng tắm dùng nước lạnh để làm giảm đi hốc mắt đỏ hoe của mình, sau khi giảm bớt một chút cô mới đi ra ngoài.
Cô ôm lấy anh từ đằng sau, Phó Ngôn Trí rũ mắt nhìn cánh tay đang vòng quanh eo mình, thấp giọng hỏi: "Sao vậy em?"
"Không sao."
Quý Thanh Ảnh cọ lên lưng anh: "Chỉ là muốn ôm anh một chút thôi."
Phó Ngôn Trí cong môi cười, để cho cô ôm.
Anh đi đâu thì Quý Thanh Ảnh đi theo đó, giống như một đứa trẻ dính người.
Phó Ngôn Trí cũng kệ cô, không trêu chọc gì.
Sau khi nấu xong cơm trưa, hai người yên tĩnh dùng cơm.
Sáng nay Quý Thanh Ảnh không ăn gì, lúc ấy lại đang bận tâm tới những chuyện đó nên bây giờ thật sự rất đói bụng.
Nhưng mặc dù đói bụng nhưng động tác ăn cơm của cô vẫn rất ưu nhã, không nhanh không chậm dùng cơm.
Phó Ngôn Trí chỉ phụ trách gắp đầy đồ ăn vào bát cô.
Sau khi ăn được một lúc lâu, cô mới dừng lại uống miếng nước: "Đồ ăn ngon lắm."
Phó Ngôn Trí im lặng cong môi: "Vậy thì ăn nhiều thêm một chút."
Quý Thanh Ảnh không chút khách khí: "Vâng."
Cô đưa mắt nhìn anh, thấp giọng hỏi: "Anh báo với bọn họ chưa?"
Phó Ngôn Trí liếc cô: "Đợi lát nữa anh sẽ báo."
Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Không biết tối nay bọn họ có hẹn chưa nhỉ?"
"Chắc không đâu."
Phó Ngôn Trí nói: "Cho dù có thì cũng có thể đẩy lùi lịch."
Quý Thanh Ảnh bật cười, liếc mắt nhìn anh: "Bác sĩ Phó, anh không nên đối xử với bạn bè như vậy đâu."
Phó Ngôn Trí cười nhẹ: "Bọn họ không bận đâu."
Quý Thanh Ảnh chớp chớp mắt, cười bất đắc dĩ.
Ngay cả Phó Ngôn Trí cũng đã nói như vậy, mấy người kia ai cũng là người bận rộn, mặc dù tính chất công việc của mỗi người đều khác nhau, nhưng thật sự cũng không nhẹ nhàng hơn so với nghề bác sĩ.
Sau khi ăn cơm xong, Quý Thanh Ảnh về lại nhà mình.
Sáng nay cô đã sắp xếp cho Dung Tuyết quay về Giang Thành, định cho cô ấy nghỉ ngơi mấy ngày, đợi tới cuộc thi quốc tế sẽ để cả cô ấy và Tiểu Song qua đây, cô đưa các cô ấy ra ngoài chơi một chuyến.
Vừa ăn no xong, Quý Thanh Ảnh cũng không buồn ngủ lắm.
Cô ngồi trước bàn làm việc, lấy bút ra phác họa.
Cũng không biết vì lý do gì, chỉ đơn giản là cô muốn vẽ chút gì đó.
Phó Ngôn Trí theo cô qua đây, trong tay cầm một quyển sách về y học.
Quý Thanh Ảnh chăm chú ngắm nhìn sườn mặt của anh, cây bút trên tay tự nhiên phác họa trên trang giấy trắng tinh.
Dần dần, một bóng hình quen thuộc xuất hiện trên trang giấy.
Quý Thanh Ảnh học vẽ tranh từ nhỏ, dù là người hay vật, cô đều học không ít.
Cô không hứng thú lắm với những chuyên ngành khác, cũng không kiên trì được lâu lắm, chủ yếu đều là học kiểu cưỡi ngựa xem hoa.
Điều duy nhất khiến cô có đam mê cháy bỏng và kiên trì lâu dài được chỉ có mỗi hội họa.
Nhưng Quý Thanh Ảnh đã rất lâu chưa vẽ người, lần gần nhất cô vẽ là vẽ Trì Lục.
Ngày đó Trì Lục nói muốn cô vẽ tranh chân dung cho cô ấy, hai người trực tiếp dựng cảnh ở ký túc xá để vẽ.
Đang nghĩ ngợi, chuông điện thoại của Quý Thanh Ảnh đột nhiên vang lên.
Cô nhướng cổ nhìn qua, thật trùng hợp, là Trì Lục.
Sau khi video được đăng lên lúc sáng, cô đã gọi cho Trì Lục ngay, nhưng điện thoại của cô ấy tắt máy.
Quý Thanh Ảnh cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng cô mơ hồ cảm thấy, trợ lý người mẫu tố cáo chuyện của Lâm Hiểu Sương với An Gia hẳn là do Trì Lục tìm.
Ngoại trừ trợ lý đó, cô ấy cũng cung cấp cho Quý Thanh Ảnh không ít tư liệu của Lâm Hiểu Sương khi ở nước ngoài.
Không phải tất cả đều chứng minh cô ta sao chép thiết kế của người khác, có một phần tài liệu nói về sinh hoạt cá nhân hỗn loạn của cô ta.
Những tư liệu đó, Quý Thanh Ảnh giao cả cho luật sư.
Cô không muốn hỏi Trì Lục vì sao cô ấy có được, giữa các cô có một loại ăn ý đặc biệt, cho thì nhận, không hỏi lý do.
Nhưng Quý Thanh Ảnh muốn tìm hiểu sâu hơn về chuyện người trợ lý đó.
Điện thoại vừa được kết nối, đầu bên kia liền truyền đến giọng nói dễ nghe của Trì Lục: "Cậu đang làm gì đấy?"
Quý Thanh Ảnh liếc mắt nhìn Phó Ngôn Trí cách đó không xa: "Đang vẽ tranh, sao bây giờ cậu mới mở nguồn vậy?"
Trì Lục "À" một tiếng, chớp chớp mắt nói: "Máy bay hạ cánh trễ một chút ấy mà."
Quý Thanh Ảnh sửng sốt: "Không phải cậu nói mấy ngày nữa mới về sao?"
Trì Lục: "Thay đổi lịch trình." Cô ấy cười nói: "Nếu về muộn chút nữa thì chắc cậu sẽ bị bắt nạt đến bật khóc mất."
Quý Thanh Ảnh ngẩn ra, bỗng nhiên mỉm cười: "Có phải cậu vẫn chưa lên mạng xem không?"
Trì Lục ở đầu bên kia yên tĩnh vài giây: "Chưa lên, vừa có tín hiệu là gọi cho cậu liền này."
Quý Thanh Ảnh cong môi cười: "Tớ tới sân bay đón cậu, cậu lên mạng xem trước đi."
"...Ok."
Trì Lục nghi hoặc nói: "Xử lý xong rồi?"
"Ừ."
Nghe vậy, Trì Lục thở dài một tiếng: "Vậy bây giờ tớ lại lên máy bay về nhà được không?"
Quý Thanh Ảnh bật cười: "Không được, tớ vẫn cần cậu đấy."
"Vậy được rồi." Trì Lục nhịn cười, tỏ ra miễn cưỡng nói: "Nể mặt cậu, tớ tạm thời chưa đi vậy."
Quý Thanh Ảnh vừa cúp điện thoại thì Phó Ngôn Trí nâng mắt nhìn qua: "Sao vậy?"
"Chúng ta tới sân bay đi."
Ánh mắt Quý Thanh Ảnh sáng ngời nhìn anh: "Trì Lục về nước."
Phó Ngôn Trí nhướng mày: "Trì Lục?"
"Chính là người bạn là người mẫu của em ấy, cô ấy với em và Trần Tân Ngữ là bạn cùng phòng thời đại học." Nói rồi, Quý Thanh Ảnh nhìn anh, "Hôm qua anh có tìm Bác Ngọc giúp đỡ không?"
Phó Ngôn Trí hơi ngẩn ra, liếc nhìn cô: "Không có."
Anh nhéo nhéo má cô, thấp giọng hỏi: "Em thích Bác Ngọc lắm à?"
Quý Thanh Ảnh mở to mắt, vội vàng lắc đầu: "Không phải, em chỉ là hơi tò mò về anh ấy thôi."
"Ồ."
Phó Ngôn Trí lãnh đạm nói: "Tò mò hơn cả anh."
Quý Thanh Ảnh: "..."
Cô dở khóc dở cười, không hiểu sao bỗng nhiên người này lại nổi cơn ghen.
Vì sao mỗi lần nói đến Bác Ngọc anh đều ghen lung tung như vậy chứ?
Cô đưa mắt nhìn Phó Ngôn Trí, bất đắc dĩ nói: "Không phải như anh nghĩ đâu."
Phó Ngôn Trí xoa xoa tóc cô: "Bây giờ tới sân bay à?"
"Vâng vâng, cô ấy xuống máy bay rồi." Quý Thanh Ảnh đi vào phòng: "Chúng ta thay quần áo rồi ra ngoài thôi."
"Được."
Sân bay quốc tế rất đông người.
Cứ sau buổi trưa là lại xảy ra hiện tượng này, cả sân bay vô cùng đông đúc, du khách rộn ràng nhốn nháo, người kéo người đẩy, chen chúc với nhau.
Trì Lục cũng không thúc giục Quý Thanh Ảnh, sau khi lấy hai vali hành lý lớn của mình, cô ấy đi tới cửa ra bên kia, định tìm một cửa hàng để nghỉ ngơi và đợi Quý Thanh Ảnh tới đón.
Cô cúi đầu, cũng không chú ý tới chỗ cửa ra có bóng dáng của người quen.
Đột nhiên, cô ấy như thể phát hiện gì đó, ngẩng đầu lên.
Vừa ngẩng đầu, cô ấy đã thấy ngay người đàn ông đang đứng ở phía bên kia.
Người nọ mặc áo sơ mi và quần tối màu đơn giản, vẻ ngoài văn nhã, đeo mắt kính gọng vàng, mang lại cho người ta cảm giác ôn tồn lễ độ, phong lưu hàm súc.
Nhưng trên thực tế, Trì Lục biết người nọ chính là một cường đạo.
Người này không có liên quan gì đến sự văn nhã chảy trong xương cốt của anh.
Anh bá đạo và mạnh mẽ, tính chiếm hữu cũng cực lớn.
Bước chân của Trì Lục hơi dừng lại, lặng lẽ đối diện với anh qua dòng người.
Cô thu hồi ánh mắt trước, cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.
Khi đi ra đến cửa, người đàn ông đi tới trước mặt cô.
Trì Lục hơi nhíu mày, nghiêng người định rời đi, cô đi sang bên trái, thì anh chặn đường bên trái, cô đi sang bên phải, anh chặn đường bên phải.
Tới tới lui lui rất nhiều lần, Trì Lục nổi giận.
Cô ngước mắt trừng người đàn ông: "Tránh ra."
Bác Duyên rũ mắt, đôi mắt sau gọng kính nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, sau khi chăm chú quan sát một lúc lâu, anh cong môi cười: "Sao nào, giả vờ không quen biết tôi à?"
Giọng điệu anh đều đều, như gió thoảng mây trôi, thậm chí còn không hề có chút lực uy hiếp nào, nhưng Trì Lục có thể cảm nhận được ý tứ khác.
"Vì sao tôi phải giả vờ không quen biết anh?"
Cô vô cảm nói.
Bác Duyên không tiếp lời, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, sau đó mới nghiêng người, thuận tay xách vali hành lý trong tay cô.
"Anh làm gì đấy?" Trì Lục trừng mắt nhìn anh.
Bác Duyên nghiêng đầu: "Có người tới đón em chứ?"
Trì Lục: "Đương nhiên."
Cô nâng cằm, cao ngạo nói: "Đừng xem thường quan hệ của tôi như vậy."
Bác Duyên trầm ngâm chớp mắt một cái, nhàn nhạt nói: "Bảo Quý Thanh Ảnh không cần đến nữa, tôi đưa em về."
Trì Lục: "..."
Cô nhíu mày: "Sao anh biết Thanh Ảnh?"
Bác Duyên cười khẽ một tiếng: "Trần Tân Ngữ đi làm, cũng chỉ có mình Quý Thanh Ảnh rảnh rỗi."
"..."
Hai người giằng co một lát, Trì Lục dời mắt: "Không cần." Cô mím môi: "Tôi không cảm thấy bây giờ chúng ta quen thân tới mức có thể đưa đón thế này."
"Vậy sao?" Bác Duyên bình tĩnh nói: "Tôi lại cho rằng chúng ta rất thân thiết đấy."
Trì Lục ngẩn ra.
Anh đột nhiên cong lưng, hơi thở ấm áp dừng nơi gò má cô, tiếp sau đó anh dừng bên tai cô.
Tư thế bây giờ của hai người giống như đôi tình nhân đang ôm ấp, hình ảnh này ở sân bay không hiếm thấy, những người khác ngoại trừ nhìn nhiều thêm một chút cũng không nhìn chằm chằm vào bọn họ quá lâu.
Trong lúc không ai chú ý, Bác Ngọc đột nhiên há miệng, dùng đầu lưỡi liếm vành tai cô rồi hạ giọng nói: "Trên ngực phải của em có một nốt ruồi, em quên rồi sao?"
Anh dùng cách thức này để nói cho Trì Lục biết bọn họ rất thân thiết, thậm chí thân thiết tới mức rõ ràng từng tấc trên cơ thể đối phương.
Nhận thấy sự phản kháng của Trì Lục, anh nắm chặt tay cô, thấp giọng hỏi: "Dấu răng quanh nốt ruồi kia đã tan chưa?"
...!
Khi Quý Thanh Ảnh và Phó Ngôn Trí đến sân bay đón Trì Lục, cô còn thấy bên cạnh cô ấy có một người quen cũ.
Chẳng qua, sắc mặt của người quen cũ này không được đẹp cho lắm.
Trên khuôn mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng có nhiều thêm một thứ.
Là dấu của nguyên một bàn tay.
Quý Thanh Ảnh chớp chớp mắt, quay đầu nhìn về phía Trì Lục.
"Sao cậu đến chậm vậy?"
Trì Lục nhìn cô: "Cậu còn không tới nữa là tớ chết đói luôn ở sân bay đấy."
Quý Thanh Ảnh phản ứng chậm chạp "Ồ" một tiếng, chớp chớp mắt nói: "Làm gì đến mức đấy, cậu không có tiền sao?"
Trì Lục liếc cô một cái.
Quý Thanh Ảnh sờ sờ chóp mũi, cười: "Chào thầy Bác Ngọc."
Bác Duyên gật đầu, "Chào cô Quý."
Phó Ngôn Trí nghe cuộc đối thoại của hai người, nhìn Bác Ngọc một cái: "Sao cậu lại ở đây?"
Bác Ngọc nhàn nhạt nói: "Đón người."
Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh nhướng mày, nhìn về phía Trì Lục: "Cậu có nhiều hành lý lắm sao? Còn muốn cả hai bên tới đón nữa."
Trì Lục: "Anh ta không tới đón tớ."
Quý Thanh Ảnh chuyển tầm mắt sang hướng Bác Ngọc bên kia.
Bác Ngọc hơi hơi mỉm cười: "Tôi thấy chán, tới sân bay tìm linh cảm, nhân tiện đón người."
"..."
Trong lúc nhất thời, Quý Thanh Ảnh cũng không biết nên nói gì.
Cô hắng giọng, thấp giọng hỏi: "Vậy bây giờ anh đi chưa? Thầy Bác Ngọc có lái xe tới không?"
Bác Ngọc không chút suy nghĩ nói thẳng: "Không lái, tôi ngồi tàu điện ngầm tới."
Quý Thanh Ảnh: "..."
Cô hơi nghẹn lời, bỏ qua ánh mắt cảnh cáo của Trì Lục, đưa ra lời mời: "Vậy để bác sĩ Phó đưa anh về nhé?"
Bác Ngọc gật đầu.
Quý Thanh Ảnh hiểu rõ, nhìn về phía Phó Ngôn Trí: "Vậy anh bỏ hành lý vào cốp xe đi, sau đó anh đưa thầy Bác Ngọc về, em và Trì Lục ngồi tàu điện ngầm.
Đã lâu rồi em không ngồi tàu điện ngầm, tầm này chắc cũng không đông người lắm đâu."
Phó Ngôn Trí: "..."
Bác Ngọc: "..."
Sau khi soát vé lên tàu điện ngầm, Trì Lục không nhịn được dựa vào vai Quý Thanh Ảnh cười như được mùa.
"Chị em tốt."
Quý Thanh Ảnh tỏ vẻ cạn lời với cô ấy: "Sao cậu lại thế này?"
Trì Lục chớp mắt: "Cái gì thế này?"
"Tự cậu biết lấy."
Trì Lục giả ngu: "Tớ không biết."
Cô ấy quay đầu nhìn tuyến đường của tàu điện ngầm, tính nhẩm: "Còn xa lắm, có phải còn phải đổi chuyến nữa không?"
"Ừ."
Điện thoại của Quý Thanh Ảnh rung lên, là tin nhắn Phó Ngôn Trí gửi tới, hỏi cô đã lên tàu chưa.
Quý Thanh Ảnh: [ Em lên rồi, vẫn còn mấy trạm nữa.
]
Phó Ngôn Trí: [ Ừ, chú ý an toàn, nếu không muốn ngồi tàu điện ngầm nữa thì gọi cho anh, anh tới đón em.
]
Quý Thanh Ảnh cong môi: [ Ok, Bác Ngọc có mang thù em không vậy? ]
Phó Ngôn Trí: [ Cậu ta dám chắc? Anh không đuổi cậu ta xuống xe đã là nể tình lắm rồi.
]
Quý Thanh Ảnh: [? ]
Phó Ngôn Trí: [ Chỉ vì cậu ta mà ngay cả bạn gái anh cũng chạy mất.
]
Quý Thanh Ảnh cầm điện thoại bật cười.
Cách màn hình, cô cũng có thể cảm nhận được oán khí của Phó Ngôn Trí.
Trì Lục nhìn cô rồi lại nhìn điện thoại, đỡ trán lắc đầu: "Làm gì có ai bình thường khi yêu."
Quý Thanh Ảnh liếc xéo cô ấy: "Ồ, người ngay ngày đầu về nước đã gặp được bạn trai cũ cũng làm gì bình thường."
Trì Lục nghẹn lời, nhận thua nói: "Dừng lại, đừng làm tổn thương nhau chứ bạn mình."
Quý Thanh Ảnh chọc chọc cánh tay cô ấy: "Không phải cậu về nước là vì muốn bắt đầu lại lần nữa với Bác Ngọc sao, sao lại không muốn lên xe với anh ta?"
Cô hiểu Trì Lục, nếu không phải có ý định này thì cô ấy sẽ không về nước.
Nếu không có, cô ấy sẽ ở nước ngoài làm một người mẫu với cuộc sống thoải mái.
Trì Lục chớp chớp mắt, trầm mặc vài giây rồi hỏi: "Cậu hỏi loại lên xe nào?"
Quý Thanh Ảnh: "..."
Tác giả nói lên suy nghĩ của mình:
Trì Lục: Tớ nói sai gì sao?
Bác Ngọc: Buổi tối đón em lên xe.
Quý mỹ nhân:...Không nói nên lời.
Bác sĩ Phó: Kiến thức này đã được tiếp thu.
Cho những ai không còn nhớ rõ thì thầy Bác Ngọc là biên kịch ớ mọi người! Nhưng mà tên thật của ổng là Bác Duyên, để cho tiện thì sau này tui sẽ viết ổng là Bác Ngọc thôi vì sợ mọi người sẽ quay cuồng trong mơ hồ ớ!!.