Chương 164: Muốn xin anh ây tăng lương cho cô.
Cô uống một ngụm sữa, trong nháy mắt không còn buồn ngủ nữa mở to hai mắt nhìn: “Không có mà.”
“Có mà có mà, không tin thì mẹ hỏi anh bé đi.”
Cư Hàn Lâm vừa phun vừa liếc mắt một cái: “Hình như là có đấy, hơn nữa…” Cậu bé tò mò chỉ vào cổ Tô Phương Dung: “Chị Phương Dung ơi, hôm qua chị bị muỗi cắn à?”
Tô Phương Dung bụm cổ, vẻ mặt xấu hổ, chỉ có thể cười trừ.
“Á, mẹ bị muỗi cắn hả? Có đau không?” Nghe thấy mẹ bị muỗi bắt nạt, Gia Bảo lập tức đứng lên muốn đi qua xem thử.
“Không… Không có gì.” Thấy con trai muốn đi qua, Tô Phương Dung nói chuyện cũng không được tự nhiên.
“Ha ha…” Một tiếng cười nhẹ truyền đến cách đó không xa.
Gia Bảo kinh ngạc quay lại, vẻ mặt cực hưng phấn, bước chân nhỏ chạy thẳng về phía Tần Lệ Phong: “Chú chú!”
Tần Lệ Phong ôm Gia Bảo ngồi vào bàn ăn, cậu bé nhanh nhảu nói: “Chú, có muỗi cắn mẹ kìa!”
“Hả?” Tần Lệ Phong nhíu mày, ánh mắt quét qua Tô Phương Dung một lượt.
Tô Phương Dung quay đầu đi…, ngượng ngùng không dám nhìn anh.
“Đúng rồi! Là do chú không bảo vệ mẹ cho tốt đấy…” Gia Bảo bĩu môi không hài lòng.
Tần Lệ Phong nhướng mi, nói đùa: “Lần này là do chú sai, bảo đảm với cháu là sau này mẹ sẽ không bị muỗi cắn nữa đâu.”
Tô Phương Dung cúi đầu, duỗi chân đá về phía Tần Lệ Phong.
Tần Lệ Phong không nói tiếp được, đặt Gia Bảo xuống, không nhanh không chậm nói: “À quên mất, hôm qua chú cũng bị muỗi cắn đó.”
Gia Bảo kinh ngạc nhìn anh, trong thế giới nhỏ của cậu bé thì chú là một người không gì không làm được.
Tần Lệ Phong buồn bã nói: “Con muỗi đó nghịch ngợm quá thể, để lại trên người chú nhiều vết lắm.”
“Tội nghiệp chú quá đi…” Vẻ mặt Gia Bảo đầy lo lắng.
Tô Phương Dung quyết định kết thúc ngay chủ đề không có lợi cho sự phát triển thể chất của trẻ nhỏ này, vội vàng nói: “Gia Bảo, nhanh lên đi con, nếu không sẽ bị trễ đấy.”
“Dạ dạ.” Nghe mẹ nói, Gia Bảo ngoan ngoãn quay về chỗ ngồi ăn sáng.
Tô Phương Dung thì lặng lẽ trở về phòng thay quần áo, vừa vào đã đóng cửa lại rồi lật tủ tìm thứ gì đó.
“Đang tìm gì vậy?” Tần Lệ Phong dựa vào cửa hỏi.
“Thuốc mỡ làm tan máu bầm.” Tô Phương Dung buột miệng thốt ra. Tần Lệ Phong cười, mắt đảo qua cổ cô: “Nhưng thật ra, anh lại thấy kiểu trang điểm thế này nhìn khá đẹp.”
Tô Phương Dung nhắm mắt: “Câm miệng.”
Tần Lệ Phong thông minh, không tiếp tục nói nữa, chỉ tốt bụng nhắc nhở: “Thuốc để ở ngăn tủ thứ ba.”
Tô Phương Dung nhanh chóng tìm được thuốc mỡ, vội vàng bôi thuốc.
Anh khó hiểu hỏi: “Để ý như vậy thì có sao đâu?”
“Sẽ bị người ta cười đấy!”
Anh đi đến bên cạnh, ngón tay đặt lên mặt cô, cào cào thịt trên quai hàm: “Lo sợ không đâu.”
Tô Phương Dung trừng anh, quở mắng: “Đau lắm đó, buông tay ra!”
Anh dở khóc dở cười nhìn cô. Không được như ý muốn, Tô Phương Dung há miệng cắn, Tần Lệ Phong không hề né tránh, trên mu bàn tay lập tức xuất hiện vết cắn.
Chột dạ nhìn dấu răng trên tay anh, Tô Phương Dung chép miệng: “Lần sau phải chú ý đó nha!”
Tần Lệ Phong nhướng mày: “Vậy thì nên cắn mạnh một chút nữa, như vậy mới khắc sâu vào trí nhớ được.”
Tô Phương Dung quay đi: “Không đứng đắn.”
Hai người đưa Gia Bảo đi nhà trẻ trước, Cư Hàn Lâm ghé vào bên cửa sổ nhìn Gia Bảo rời đi, đột nhiên ánh mắt dừng một chỗ, như thể nhìn thấy cái gì nói: “Em muốn xuống xe ở đây!”
Trong mắt Tô Phương Dung lộ vẻ khó hiểu: “Ở đây? Không về nhà sao?”
Cư Hàn Lâm gật gật đầu, Tô Phương Dung sao có thể an tâm được? Lấy điện thoại ra gọi: “Để chị gọi Molly tới đón em.”
Còn chưa kịp bấm số, Tần Lệ Phong đã lấy điện thoại đi, liếc nhìn Cư Hàn Lâm một cái: “Em đi xuống đi.”
Cư Hàn Lâm vui vẻ nhảy xuống, đứng ở ngoài xe ngoan ngoãn cúi đầu chào: “Cảm ơn.” Nói xong cậu bé chạy ngay tới công viên cách đó không xa.
“Cư Hàn Lâm…” Tô Phương Dung há miệng thở dốc, đang chuẩn bị tháo đai an toàn đuổi theo cậu bé.
Chưa kịp nhúc nhích, Tần Lệ Phong đã cầm tay cô: “Đi đâu vậy?”
Tô Phương Dung nhướng mày, dường như không hiểu được hành động của anh: “Cư Hàn Lâm còn nhỏ như vậy, nếu ra ngoài lỡ gặp chuyện ngoài ý muốn thì sao!”
“Em lo lắng quá rồi.” Tần Lệ Phong buông tay cô ra, ánh mắt vượt qua cô hướng tới phía Cư Hàn Lâm rời đi: “Ông quản gia nhà cậu bé ở bên kia.”
“Ông quản gia?” Nghe Tần Lệ Phong nói, Tô Phương Dung bật người ghé vào trên cửa sổ: “Không thấy được.”
Tần Lệ Phong lắc đầu cười khẽ: “Với chỉ số thông minh của em thì cũng không khó giải thích.”
Tô Phương Dung quay qua: “Xin hỏi anh Tần, anh đang cười nhạo em đấy à?”
Tần Lệ Phong tiếp gật đầu.
“Hả?” Nghe được sự trêu tức trong tiếng ‘hả’ của anh, Tô Phương Dung ho nhẹ một tiếng rồi quay đi, Tần Lệ Phong mỉm cười, lấy bút viết tên mình và Tô Phương Dung lên.
Tô Phương Dung len lén nhìn thoáng qua, cảm thấy xúc động đến tận đáy lòng, chữ cũng đẹp quá đi…
Hai người đứng dưới tàng cây hoàng giác, Tần Lệ Phong treo đồ vật lên.
Tô Phương Dung đột nhiên lên tiếng: “Em từng nghĩ rằng đời này chỉ cùng Gia Bảo sống nương tựa vào nhau, không ngờ rằng anh sẽ xuất hiện.”
Tần Lệ Phong nhìn cô, ý cười tràn đầy dưới đáy mắt: “Em nên cảm ơn ông trời đi.”
Hai tay ôm thắt lưng cô, anh lại khí phách nói: “Nhưng người nên nói cảm ơn hơn cả, là anh.”
Bởi vì, để anh gặp được cô.
Tô Phương Dung nhớ mang máng, ngày đó gió thổi nhẹ, khoảnh khắc Tần Lệ Phong hôn cô, thẻ gỗ trên cây bị gió thổi qua, thỉnh thoảng va chạm với nhau.
“Cư Hàn Lâm, con đi đâu vậy.” Căn biệt thự tráng lệ mang phong cách Châu Âu tọa lạc giữa sườn núi, lộ rõ vẻ khoan thai.
Cư Hàn Lâm ngồi ở trong đại sảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt lại có nét nặng nề không phù hợp với lứa tuổi.
Cư Hàn Quân thấy cậu bé không nói lời nào, cũng không hỏi nhiều, anh ta đứng lên: “Quỳ xuống trước điện thờ.”
“Con không làm sai gì cả, sao phải quỳ.” Thanh âm bé nhỏ có vẻ không chịu thua.
“Vì sao ư?” Cư Hàn Quân lặp lại lời nói của cậu bé, ánh mắt sắc bén làm người ta sởn tóc gáy: “Bởi vì con ngu xuẩn.” Chẳng có chút tình cảm nào, cứ như đứa bé này không phải do anh ta sinh ra.
Cư Hàn Lâm cắn môi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm: “Con biết trong mắt bố, con chỉ là công cụ để lấy lòng ông nội.” Nói xong, cậu bé ngoan ngoãn đứng dậy quỳ xuống trước điện thờ.
Cư Hàn Quân thấy bóng dáng nhỏ của cậu bé, mắt đen như vực sâu, mờ mịt, khó thấy sự khác thường.
Tô Phương Dung cùng Tần Lệ Phong đi chùa về, đến công ty.
Hai người vừa đến phòng tổng tài thì gặp Tần Bảo Đông.
Tần Bảo Đông nhìn thấy Tần Lệ Phong và Tô Phương Dung cùng nhau về, không nhịn được, cười lạnh ra tiếng: “Thân là nòng cốt của cả công ty, suốt ngày chỉ biết lêu lổng cùng phụ nữ.”
Tô Phương Dung vội muốn buông tay Tần Lệ Phong ra, nhưng anh lại nắm chặt hơn. Tô Phương Dung nhỏ giọng nói: “Buông tay đi.”
Tần Lệ Phong không những không buông tay, khóe miệng mang theo ý cười thản nhiên: “Tất nhiên là vẫn tốt hơn bố, có thể khiến cả công ty trở thành công cụ báo thù.”
Tần Bảo Đông nổi điên tại chỗ, Tần Lệ Phong vẫn thản nhiên như không kéo Tô Phương Dung đi vào văn phòng.
Tiếng đóng cửa vang lên, Tô Phương Dung thở dài: “Anh cứ phải đối chọi gay gắt với bố anh như vậy sao?”
“Ông ta không phải bố anh.” Tần Lệ Phong liếc nhìn Tô Phương Dung một cái, hời hợt trả lời.
Ân oán của hai cha con đã chất chứa từ lâu, Tô Phương Dung biết mình có khuyên cũng không được. Nhưng mà, nếu có thể, cô vẫn vô cùng hy vọng Tần Lệ Phong có thể hòa giải với Tần Bảo Đông, dù sao cũng là người nhà.
Điện thoại Tô Phương Dung vang lên, đầu bên kia truyền đến âm thanh của Tiêu Bảo Lộc: “Phương Dung, dự án hợp tác hôm qua cô xem qua chưa?”
Tô Phương Dung sửng sốt, lại nhìn sang Tần Lệ Phong một cái, anh nhướng mắt, cô nói thật: “Tiêu Bảo Lộc.”
Tần Lệ Phong không nói gì, Tô Phương Dung chỉ cảm thấy bị anh nhìn chăm chú có phần hơi đáng sợ.
Tiêu Bảo Lộc ở bên kia nói: “Đợi cô đến văn phòng của tôi, tôi muốn nói chuyện của Đại Duyệt với cô.”
“Ừ, biết rồi.”
Tô Phương Dung ngắt điện thoại, nói với Tần Lệ Phong: “Tiêu Bảo Lộc muốn em qua đó nói về việc của Đại Duyệt.”
Tần Lệ Phong nhướng đuôi mày: “Cho nên, em muốn đi sao?”
Cô đột nhiên khẽ cười một tiếng: “Dáng vẻ của anh lúc ghen vẫn rất đáng yêu đó.”
Tần Lệ Phong nâng tay bóp bóp mặt cô: “Còn học cách cãi lại à!”
“Anh biết mà.” Giọng điệu của cô mang theo chút tự hào, ý cười nơi khóe miệng không hề suy giảm.
Anh buông lỏng tay ra: “Đi thôi.”
Cô không chắc chắn lắm, hỏi: “Anh thật sự sẽ không nghĩ nhiều sao?”
Tần Lệ Phong liếc mắt nhìn cô một cái: “Đó là biểu hiện không tự tin, em cho rằng anh sẽ thế à?”
Tô Phương Dung sờ sờ mũi, nhỏ giọng nói: “Hy vọng sẽ không.”
“…”
Đến văn phòng của Tiêu Bảo Lộc, mở cửa ra, mùi của thuốc màu vẽ bay thẳng đến.
Cô xua xua tay, ngước mắt nhìn lên, Tiêu Bảo Lộc đang ngồi cùng giá vẽ ở một góc sáng trong căn phòng, anh ta cầm cọ vẽ tranh, không biết trong tranh có gì. Molly ngồi ở một bên, ngủ gật, Tô Phương Dung nhìn cô ta một cái, không khỏi mỉm cười, xem ra Tiêu Bảo Lộc đối xử với cô ta không tồi.
“Không phải muốn cùng tôi thương lượng chuyện hợp tác sao?”
Tiêu Bảo Lộc ngừng bút một chút, ngẩng đầu nói với cô: “Ngồi đi.”
Tô Phương Dung ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn thoáng qua bức tranh của anh ta, trong bức tranh có một đóa hoa hướng dương lớn.
Cô lập tức vào đề: “Việc hợp tác với Đại Duyệt…”
“Chị dâu, chúng ta chỉ nói chuyện công việc thôi sao?” Tiêu Bảo Lộc thở dài.
Tô Phương Dung nhìn anh ta: “Không có việc gì thì tôi xin phép đi trước.”
Tiêu Bảo Lộc chậm rì rì nói: “Tôi đang nghĩ cách bảo anh tăng lương cho cô mà.”
Tô Phương Dung ngồi xuống trở lại: “Muốn nói chuyện gì thì cứ nói đi.”