Chương 210: Làm vợ của anh cũng không tệ.
“Tô Phương Dung!” Tô Thanh Vân gần như hét lên, chỉ vào cô rồi tức giận nói: “Có phải chị không muốn thấy tôi sống tốt không? Tôi đến cầu xin chị, chị rất vui có đúng không?”
Tô Phương Dung hít sâu một hơi, cô biết kết quả sẽ thế này nên dứt khoác để mặc cô ta hét, chỉ là cô lo lắng cho đứa bé trong bụng cô ta.
Tần Lệ Phong nhìn Tô Phương Dung, nói: “Em lên xe đi.”
Tô Phương Dung khẽ gật đầu, ngồi vào trong xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mọi chuyện đã có anh ở đây, không đến phiên cô phải ra mặt.
Tần Lệ Phong nhìn Tô Thanh Vân, lạnh lùng nói: “Những tư liệu mà Triệu Gia Khiêm chấp nhận phỏng vấn, rất nhiều trong số đó là cô bịa ra đúng chứ?”
Tô Thanh Vân biến sắc, lập tức dời ánh mắt: “Em không hiểu anh nói gì, chuyện của anh ta không hề liên quan đến em, đứng kéo chúng em lại cùng một chỗ!”
Không quan tâm cô ta có thừa nhận hay không, anh nói tiếp: “Quên nói cho cô biết, tôi có một tờ lời khai của anh ta, bên trong có nhắc đến cô.”
Tô Thanh Vân đột nhiên căng thẳng: “Lời khai gì? Đưa em xem xem!”
Tần Lệ Phong lạnh lùng cười: “Cô? Muốn xem ấy à, tôi sẽ tự tay đưa cô vào, để cô ở trong đó xem cho đủ thì thôi!”
Tô Thanh Vân sợ hãi, hai chân lập tức mềm oặt. Bởi vì cô ta tin người đàn ông này nói được làm được! Anh là một nhân vật vô cùng tàn nhẫn, tàn nhẫn hơn nhiều so với vẻ xấu xa bên ngoài!
Thấy sắc mặt cô ta trắng bệch không nói được gì, Tần Lệ Phong nhíu mày, nói thẳng: “Tôi không muốn cô xuất hiện trước mặt Tô Phương Dung nữa, đừng tưởng hai người cùng họ thì muốn làm gì là làm. Nói thật, tôi chẳng quan tâm đến sống chết của cô, giết chết cô cũng không khó hơn giết một kiến là bao. Nếu cô còn tiếp tục làm phiền đến cô ấy, tôi sẽ giải quyết cô ở một nơi mà cô ấy không nhìn thấy đấy.”
Anh nói bằng giọng điệu bình thản nhất về cách giết người mà không thấy máu. Vẻ mặt Tô Thanh Vân không ngừng biến đổi, một tay cô ta xoa bụng, tay kia nắm chặt góc áo, cắn chặt môi, nhìn anh với ánh mắt căm hận, thế nhưng lại không thốt ra được một chữ “không”.
Lúc này, một chiếc taxi dừng lại.
Thấy người trong xe ra ngoài, Tô Thanh Vân sững sờ, xoay đầu muốn đi.
“Thanh Vân!”
Mẹ cô ta ba chân bốn cẳng chạy đến, giơ một tay lên giáng một bạc tai vừa mạnh vừa vang vào mặt cô ta!
“Mày đã bao nhiêu tuổi rồi hả, có biết xấu hổ hay không? Hai người già bọn tạo sắp bị mày làm mất hết mặt mũi rồi!”
Sau đó, bố của Tô Thanh Vân cũng chạy qua, vẻ mặt nặng nề nói: “Mày còn không biết xấu hổ mà xuất hiện ở đây sao? Chỗ ở của Phương Dung với ông chủ lớn là nơi mà này có thể tùy tiện đến hay sao?”
Không chỉ Tô Thanh Vân, ngay cả Tô Phương Dung cũng cau mày. Nói cứ như cô là gái được bao nuôi vậy, còn ông chủ lớn nữa chứ…
Tô Phương Dung mở cửa xuống xe, lễ phép gật đầu với hai người họ: “Chú hai, thím hai.”
“Ôi, chẳng phải Phương Dung đây à!” Vẻ mặt của thím hai lật như bánh tráng khiến Tô Phương Dung cảm thấy xấu hổ đến toát cả mồ hôi.
Tô Phương Dung nở một nụ cười đầy chuyên nghiệp, nhưng lại không nói gì.
“Ôi, nếu năng lực Thanh Vân nhà thím bằng một nửa cháu thôi thì tốt rồi!”
Cái gọi là “năng lực” mà bà ta nói khiến Tô Phương Dung cảm thấy vô cùng chói tai.
“Đi!” Mau theo tao về nhà, đừng có ở đây làm xấu mặt nữa!” Chú hai kéo cô ta, muốn cô ta mau rời khỏi nơi thị phi này.
“Con không đi!” Tô Thanh Vân quả quyết, đứng tại chỗ vừa hô vừa hét, hoàn toàn không sợ có người vây xem.
“Mày còn không đi, tao đánh chết mày đấy cái con chết dẫm này!”
Chú hai thật sự ra tay, Tô Phương Dung vội khuyên can thì bị Tần Lệ Phong ngăn lại: “Đây là chuyện nhà người ta, em đừng quan tâm. Cho dù có đánh chết hay đánh cho tàn phế thì cũng là chuyện nhà người ta, không liên quan đến em, em nhọc lòng làm gì?”
Giọng của anh không lớn, nhưng đủ để ba người có mặt ở đó nghe thấy.
Vẻ mặt Tô Thanh Vân căm hận, cô ta nắm chặt nắm đấm, tóc bị bố làm cho rối tung, cô ta cứ vậy nhìn chằm chằm vào Tô Phương Dung.
Nghĩ ngợi giây lát, Tô Phương Dung gật đầu: “Ừm, em biết rồi.”
Cô xoay người lên xe: “Sắp trễ rồi.”
Lúc này Tần Lệ Phong mới hài lòng nhếch khóe môi lên, cũng không dây dưa nữa mà vòng qua phía bên kia lên xe.
“Thời tiết hôm nay rất đẹp.”
Tô Phương Dung ngẩng đầu nhìn trời: “Ai nói không phải chứ.”
Xe lao nhanh đi.
Từ gương xe Tô Phương Dung vẫn có thể nhìn thấy một nhà ba người bọn họ đang cãi nhau. Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ không bàng quan mặc kệ, tốt xấu gì thì cô cũng xem Tô Thanh Vân là em ruột của mình.
Nhưng hiện tại…
Tần Lệ Phong nói đúng, chuyện của người ngoài vẫn đừng xen vào thì tốt hơn.
…
Bữa sáng nhà họ Cư vẫn luôn trầm lắng.
Cư Hàn Lâm ăn xong cơm với tốc độ rất nhanh nhưng lại không dám rời đi, chỉ có thể cúi đầu ngồi đó, không nói lời nào.
Cư Trọng Hùng ngẩng đầu nhìn cháu trai, hờ hững nói: “Hai ngày nay ở đây đã quen chưa?”
Cư Hàn Lâm ngơ ngác ngẩng đầu lên, Cư Hàn Quân không nhanh không chậm nói: “Ông nội hỏi con kìa.”
Cư Hàn Lâm khựng lại, lúc này mới ý thức được ông nội đang nói chuyện với mình, thế nên đáp lại một cách đầy cứng nhắc: “Rất tốt, cảm ơn ông nội.”
Cư Trọng Hùng cau mày, nhìn đứa trẻ đang sống vui vẻ lại bị Cư Hàn Quân dạy dỗ thành thế này, trong lòng lại dấy lên một ngọn lửa không tên! Ông ấy cúi đầu, vừa ăn vừa chậm rãi nói: “Vậy sau này sống ở đây được rồi.”
Cư Hàn Quân nhìn ông ấy, nói: “Chuyện này ông nên hỏi ý của tôi trước chứ nhỉ?”
Cư Trọng Hùng đập mạnh đũa xuống bàn, vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi giữ cháu trai tôi ở lại vài ngày mà còn cần phải nghe theo lời anh à?”
“Ha ha…” Cư Hàn Quân cầm khăn ăn lên, ưu nhã lau khóe miệng: “Ông ghét tôi, ghét mẹ nó, ghét cả thế giới! Chỉ có một mình Tần Lệ Phong là tốt nhất. Tôi còn tưởng, ông không cần đến cháu trai gì đấy chứ.”
Không sai! Nhiều năm như vậy, anh ta ghen tị với Tần Lệ Phong nhất! Anh ta không hiểu, tại sao bố lại thích anh ta như thế? Lẽ nào, Tần Lệ Phong là kết quả ông ấy chơi bời ở bên ngoài?
Cư Trọng Hùng đứng lên, ném khăn ăn lên bàn: “Vậy anh cứ dẫn thằng bé đi đi, không có việc gì thì không cần dẫn đến nữa.” Sau đó xoay người đi lên tầng.
Nụ cười nhàn nhạt trên mặt Cư Hàn Quân dần đông cứng lại.
Rốt cuộc anh ta làm sai chuyện gì mà bố lại ghét anh ta như vậy chứ!
Vẻ mặt cậu bé bên cạnh cũng thất thần và hoảng sợ, ngước mắt hỏi: “Có phải con nói sai gì không?”
“Không có, chỉ là không thích mà thôi.” Cư Hàn Quân đầu không ngẩng, mắt không mở nói.
“Tại sao chứ?” Cư Hàn Lâm không thể hiểu nổi, bạn nhỏ nhà người ta đều có bố mẹ, ông nội bà nội yêu thương, chỉ có cậu bé là không có ai cả.
Cư Hàn Quân không có ý muốn giải thích, vẻ mặt như chẳng có gì quan trọng, tiếp tục tao nhã ăn sáng.
Cư Hàn Lâm lại lặng lẽ cúi đầu.
“Con thích dì Tô Phương Dung không?” Cư Hàn Quân đột nhiên hỏi.
Cư Hàn Lâm khựng lại, sau đó gật đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!