Chương 221: Con bé quê mùa này ở đâu ra thế.
Tô Phương Dung nhỏ giọng mắng một câu “tên háo sắc”, tiếp đó bèn bị chèn ép đến nói không ra lời, chỉ có thể phát ra mấy tiếng kêu rời rạc.
Tinh lực của anh vào buổi sáng rất dồi dào, làm liên tiếp hai lần khiến Tô Phương Dung mệt đến thắt lưng cũng muốn gãy mất. Khó khăn lắm mới buông tha cô được, anh rời giường đi tắm, bộ dáng sáng láng, căn dặn cô nghỉ ngơi, bữa sáng để anh làm.
Tô Phương Dung thật sự không dậy nổi, đành nằm trên giường, giao việc làm bữa sáng cho anh.
Không lâu lắm, Tần Lệ Phong đưa bữa sáng vào phòng ngủ.
Đãi ngộ như thế khiến cô vừa vui mừng vừa có chút lo sợ, cô ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn anh.
“Sao thế?” Anh hỏi.
“Em cứ cảm giác, hôm nay anh có gì khang khác.”
“Khác gì?”
“Ừm, có vẻ càng gần mặt đất hơn rồi.”
Anh cười, ngồi bên cạnh, đưa bữa sáng cho cô: “Trước đây thì sao?”
Nhận lấy sandwich, cô cắn một cái, mùi vị cũng không tệ lắm: “Trước đây luôn là người kiêu ngạo khó có thể thân thiết.”
Mắt anh nheo lại, mặt không thay đổi, hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Còn có… rất xấu tính, luôn trưng mặt không biểu cảm, bình thường nói chuyện chỉ phun ra vài từ, có lúc muốn hiểu còn phải đoán mò.”
Cô lại cắn một cái, nghĩ đến việc về sau có thể tận dụng sức lao động của ngài Tần.
“Ừ.” Anh gật đầu một cái, lại hỏi: “Còn nữa không?”
“Sao lại không chứ!”Tô Phương Dung tinh thần tỉnh táo, đôi mắt cũng sáng ngời: “Anh độc đoán lại ngang ngược, không thích nghe ý kiến của người khác, còn thích bắt nạt người nhỏ yếu, nhất là những nhân viên dựa vào nỗ lực mà đi lên giống như em…”
Tần Lệ Phong nhếch khóe miệng, khuôn mặt hiện lên nụ cười, nhưng lại mơ hồ nghe thấy tiếng nghiến răng: “Không tệ, tốt, rất tốt.”
Tô Phương Dung đờ người, trên tay cầm sandwich đã ăn một nửa, kinh ngạc nhìn anh, lúc này mới giật mình. Vừa rồi nói nhanh quá, những gì không nên nói đều nói ra hết rồi!
Xong đời, người đàn ông này thích ghi thù lắm! Cô phải mau dỗ anh vui vẻ mới được.
Vậy nên, Tô Phương Dung rất bình tĩnh nuốt đồ ăn trong miệng xuống, mỉm cười với anh: “Tuy khuyết điểm nhiều như vậy nhưng anh ở trong mắt em đẹp trai bá đạo có một không hai. Em thích anh độc đoán chuyên quyền, không thích nghe ý kiến người khác, lại hay bắt nạt người nhỏ yếu như vậy!”
Tần Lệ Phong bị cô làm cho có chút giận dữ, véo véo mặt cô nói: “Bản lĩnh làm tức chết người của em lại tăng cao rồi.”
Tô Phương Dung rất thản nhiên gạt tay anh ra, cười híp mắt: “Lấy việc luận việc, ai thật sự như vậy mới đích thị là đồ hẹp hòi nha.”
“…”
Mặt Tần Lệ Phong đen lại.
Bữa sáng qua đi, Tô Phương Dung cuối cùng cũng khôi phục chút thể lực, rửa mặt chải đầu hoàn tất chuẩn bị cùng Tần Lệ Phong tới công ty.
Lúc đi tới cửa, Tần Lệ Phong nhận được điện thoại của Trần Chính Cường, anh ta có chút gấp gáp hỏi: “Tổng giám đốc Tần! Anh xem báo rồi chứ?”
Tần Lệ Phong chau mày, mơ hồ có dự cảm không hay.
“Chuyện gì?”
Tô Phương Dung nghe được, nhìn anh nói chuyện điện thoại, ánh mắt hơi trầm xuống, sắc mặt cũng tối sầm.
“Được, tôi biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, cô hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì à?”
Tần Lệ Phong mím chặt môi, lát sau mới nói: “Ôn Mỹ Kỳ tuyên bố với truyền thông là anh cầu hôn cô ấy.”
Tô Phương Dung sửng sốt một chút, chớp chớp mắt, thu ánh mắt lại, chậm rãi nói: “Nếu hiện giờ anh đứng ra phủ nhận, coi như là hủy tiền đồ của cô ta. Cho nên… cô ta đang lấy chính mình ra đánh cược.”
“Chết tiệt!”
Tần Lệ Phong khẽ chửi thề một tiếng, đứng trong hành lang, hai tay chống trên tường rào, toàn thân ngùn ngụt lửa cháy.
Thấy anh như vậy, Tô Phương Dung thở dài, đi qua vỗ nhẹ vai anh: “Em nghĩ, cô ta thật sự rất yêu anh nên mới không tiếc trả giá thật lớn.”
Tần Lệ Phong xoay người nhìn cô, muốn nói gì đó, nhưng lại thôi.
Tô Phương Dung cười cười, chủ động tiến lên vòng tay ôm lấy hông anh, gương mặt áp vào lồng ngực anh: “Anh không cần nói gì đâu, em hiểu mà.”
Dần dần, cơn giận của anh biến mất, cánh tay vòng qua, kéo cô ôm vào, thấp giọng nói: “So với chuyện này thì anh còn sợ em biết rồi khổ sở hơn.”
Tô Phương Dung bật cười, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Muốn đứng bên cậu chủ Tần thì phải có chút năng lực chịu đả kích chứ.”
Câu này…
Tần Lệ Phong cúi đầu cười ra tiếng, tay đặt lên môi cô, ánh mắt ôn nhu như nước: “Xin lỗi, lần này e là sẽ lại liên lụy đến em.”
Cô lắc đầu: “Cũng không phải lần đầu tiên bị truyền thông dòm ngó, họ thích viết gì thì cứ để họ viết là được.”
Cô lại có thể thoải mái như thế, Tần Lệ Phong nhìn cô, cũng không nói gì, cúi đầu hôn lên môi cô.
Hai người cũng không tránh né, vẫn cùng nhau đi tới công ty.
Bởi Trần Chính Cường đã sớm chuẩn bị kỹ càng, nên cũng không có phóng viên quấy rầy, Tần Lệ Phong đi vào phòng làm việc, còn không đợi Trần Chính Cường kêu ca, anh đã nói: “Các chuyện khác đều dẹp sang một bên, giờ cậu đi chuẩn bị một việc thôi.”
Trần Chính Cường sững sờ: “Việc gì?”
“Hôn lễ của tôi.”
Trần Chính Cường sợ: “Với ai?”
Tần Lệ Phong cầm lấy văn kiện trên bàn, ném qua.
Trần Chính Cường cuống quít tiếp được, sau đó cười một cách ngây thơ: “Tôi biết rồi.”
Khóe miệng Tần Lệ Phong cong lên một đường nhỏ khó nhận thấy: “Đi làm việc đi.”
…
Tô Phương Dung đi vào phòng làm việc, nhất thời khắp nơi sôi trào.
“Tô Phương Dung, chúc mừng cô nha, lại lên tiêu đề nữa rồi!”
“Ha ha, Tô Phương Dung, cô debut đi! Có khi còn nổi danh hơn Ôn Mỹ Kỳ kia nữa đấy!”
“Tin lần này cũng thật quá đáng, không nhắc tới cô câu nào, tên phóng viên này chẳng chuyên nghiệp gì cả! Tôi thật muốn mắng anh ta một trận!”
“Đúng đúng đúng, mắng anh ta một trận!”
Tô Phương Dung cười không ngừng nổi: “Xin các chị gái buông tha đi mà.”
Cô ngồi ở đúng chỗ của mình, Phú Quý quay đầu nói: “Này, tổng giám đốc nhà cô chắc tức điên lên chứ?”
Tô Phương Dung gật đầu: “Rất giận dữ, nhưng cũng sẽ không làm gì quá khích đâu.”
Đột nhiên, cô nghĩ tới hành động của Tần Lệ Phong đối với Triệu Gia Khiêm lần trước.
Rùng mình một cái.
Chắc là…không như vậy chứ?
Phú Quý cười gian ác: “Ôn Mỹ Kỳ lần nào cũng kêu “có sói”, chuyện lộn xộn thành thế này thì còn ai tin cô ta nữa chứ? Cô đừng để tâm, làm gì cứ làm, rảnh rỗi thì cứ bộc lộ tình yêu đương nồng cháy cho cô ta tức chết đi.”
Tô Phương Dung xoa cằm, nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi có cần dùng tiền thuê người tuyên truyền rộng rãi ra không nhỉ?”
Phú Quý ngẩn ra một lúc, rồi chợt cười: “Ối chà, bé Dung nhà ta giờ cũng biết mặt lạnh nói giỡn nữa à? Không tệ đâu! Nói giỡn kiểu này cũng đủ lạnh lùng đấy nha.”
Tuy nói vậy nhưng anh ta vẫn cười nghiêng ngả.
Tô Phương Dung lườm anh ta một cái, trong lòng nói thầm một câu: “Cười quá hạ lưu rồi.”
Không khí vui sướng khuếch tán khắp nơi, mọi người sớm đã quen với các loại chuyện xấu của vị bà chủ tương này của tổng giám đốc rồi, khi không có chuyện gì thì lấy ra trêu chọc một phen, bầu không khí lại sinh động tốt đẹp vô cùng.
Lúc này, giám đốc Ngôn đi vào, đi theo phía sau có một người nữa.
“Nào, tất cả mọi người yên lặng một chút, giới thiệu qua đồng nghiệp mới, đây là Molly, về sau sẽ phụ trách thu thập chỉnh lý, bảo quản hồ sơ khách hàng của chúng ta.”
Tô Phương Dung ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời ngay khi thấy cô ấy: “Molly!”
“Chị Phương Dung!”
Molly thấy Tô Phương Dung, vui vẻ vẫy tay với cô.
Giám đốc Ngôn hỏi: “Hai người biết nhau à?”
Molly gật mạnh đầu, giám đốc Ngôn nói: “Vậy thì tốt quá, cô Tô à, vậy cô giúp đỡ đồng nghiệp mới nhé.”
Tô Phương Dung: “Vâng, thưa giám đốc.”
Molly rất vui vẻ, bèn đến ngay trước mặt Tô Phương Dung, nhỏ giọng nói: “Chị Phương Dung, vừa hay chị cũng ở đây, nếu không, em rất lo mình không làm tốt được.”
Phú Quý nhìn cô ấy, cau mày một cái: “Ui, con bé quê mùa này ở đâu ra thế? Nhìn người thế này là kiểu gì đây? Tôi bảo này, cô đây là mua hàng chợ ngoài sạp mặc đấy à?”
Từ trước tới giờ, Phú Quý vẫn luôn độc mồm độc miệng, Tô Phương Dung cũng quen rồi, nhưng Molly không chịu nổi! Mặt cô ấy đỏ lên, cầm chặt vạt áo, dáng vẻ như thể thiếu chút nữa là khóc.
Tô Phương Dung lập tức trừng mắt nhìn Phú Quý: “Dù thế nào cũng là một cô bé, anh không nhường nhịn một chút được à?”
Phú Quý ngâm nga một bài hát rồi quay trở về đúng chỗ ngồi.
“Molly, cô bỏ qua nhé, Phú Quý trừ việc hơi độc mồm một chút thì vẫn là người rất tốt bụng.” Tô Phương Dung an ủi.
Molly miễn cưỡng tươi cười, dùng sức gật đầu: “Vâng! Em biết dì ấy đang nhắc nhở để em không thất lễ ấy mà.”
Dì…
Tô Phương Dung sửng sốt.
Thân hình người ngồi trước các cô hơi chấn động một chút, chậm rãi quay đầu, cười tủm tỉm nói: “Em gái à, nhìn tôi rất già sao?”
Molly ngừng một chút, mở to hai mắt nhìn anh ta, sau đó nhanh chóng giải thích: “Không phải, không phải, cháu không có ý đó. Chú à, cháu…”
Ch…Chú…
Tô Phương Dung đứng ở một bên, cố gắng nhịn cười.
Đừng trách cô không tốt, thật sự quá…quá khôi hài!
Sắc mặt Phú Quý lập tức cứng lại, lạnh lùng liếc Molly, ánh mắt như thể có kim, sắc bén đâm về phía cô ấy!
Molly ngẩn người, cô… cô nói sai ở đâu chứ?
Cả buổi trưa, Phú Quý cũng không có thái độ tốt với cô, Tô Phương Dung vừa bực vừa buồn cười, rốt cuộc đành coi như không thấy, kiên nhẫn chỉ nghiệp vụ cho Molly.
Buổi trưa, giờ ăn cơm.
Phú Quý đứng dậy, không nói hai lời bèn khoác tay Tô Phương Dung: “Đi, đi ăn tôm hùm, tôi mời!”
Tô Phương Dung giật mình: “Hôm nay sao anh nhiều tiền thế?”
Phú Quý cười nhạt: “À, chú đây hôm nay rất vui!”
“…”
Tô Phương Dung biết, đây là ghi thù mà.
“Tôm hùm bỏ đi, hôm nay là ngày đầu tiên Molly đi làm, tôi đưa cô ấy đi làm quen hoàn cảnh ở phòng ăn công nhân viên.” Tô Phương Dung quan tâm nói.
Molly vội vàng gật đầu không ngừng: “Vâng, vâng, vâng.”
Phú Quý bĩu môi: “Cô thật là thích để ý cô ta.”
Nói tới nói lui, anh ta vẫn đi theo ở phía sau, khoanh tay, vẻ mặt không tình nguyện, cùng các cô đi vào phòng ăn công nhân viên.
“Molly, thích ăn gì thì gọi cái đó.”
Thấy nhiều đồ ăn ngon như vậy, ánh mắt Molly nở hoa: “Chỗ này đều là miễn phí sao?”
Phú Quý nghe được, lập tức hừ lạnh một tiếng: “Thật không biết con bé quê mùa từ đâu tới, như dạng nghèo kiết xác vậy.”
Tô Phương Dung giật nhẹ anh ta, lại nhẹ nhàng nói với Molly: “Đương nhiên đều là miễn phí rồi, chỉ cần có thẻ nhân viên là được.”
Molly rất vui vẻ, cầm khay đi lấy cơm.