Chương 269: Cô ấy trở về.
Rất nhanh, phía bên kia đã có phản hồi.
“Sếp, giám đốc Dương gọi điện về, Quý Bình Long đến cơ hội vào cửa cũng không cho chúng ta! Cho đến lúc kết thúc, người của chúng ta cũng không gặp được mặt anh ta.”
Tần Lệ Phong nghe xong, ngược lại không cảm thấy lạ: “Tôi biết rồi.”
Trần Chính Cường cẩn thận lén đánh giá thần sắc anh: “Sếp, lần hợp tác trước đó, anh ta đều cố ý làm khó chúng ta, lần này cũng không ngoại lệ.”
Tần Lệ Phong nhẹ nhàng đáp lại một câu: “Ngày mai, tôi đích thân đến gặp Quý Bình Long.”
Sau khi Trần Chính Cường đi ra, anh lấy di động bấm gọi một dãy số.
“Tuần trăng mật thế nào? Cũng không tồi đó chứ.”
Xe của Quý Bình Long đỗ lại trước cửa một nhà hàng món ăn Thanh Hoa.
Anh ta mở cửa xe bước xuống, liếc nhìn lên biển hiệu theo phong cách cổ xưa, anh ta tự mình đi lên, bước vào một gian phòng VIP ở tầng hai.
Nhưng khi anh ta vừa đẩy cửa mở ra liền sững người, Tần Lệ Phong đang ngồi bên trong, không nhanh không chậm cầm ly trà lên uống.
Quý Bình Long nhíu mày, nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt không được tốt lắm, đáy mắt phảng phất chút khinh thường, quay người muốn rời đi, nhưng người bên trong đã lên tiếng.
“Nếu đã đến rồi, chi bằng uống ly trà đã rồi hẵng đi, đến cả ngồi mặt đối mặt với tôi anh cũng không dám sao?”
Ngữ điệu có phần chế giễu, Quý Bình Long quả nhiên bị chọc tức, anh ta nhếch môi cười lạnh, dứt khoát vén rèm cửa, đi vào trong phòng ngồi xuống.
“Tần Lệ Phong, đến cả thủ đoạn này anh cũng dùng đến, thật khiến tôi phải nhìn anh bằng con mắt khác đó.”
Tần Lệ Phong rót một ly trà để trước mặt Quý Bình Long, không chịu tỏ ra yếu thế đáp lại: “Như nhau cả thôi, loại mánh khóe này anh cũng không lạ gì mà.”
Quý Bình Long cười nói: “Là vì mảnh đất ở Tây La?”
Khóe miệng Tần Lệ Phong nhẹ cong lên, cố ý không tiếp lời này của anh ta: “Món chay nhà hàng Thanh Hoa này rất nổi tiếng, ăn xong rồi nói.”
“Tôi không nghĩ là nó cần thiết như vậy.” Giọng điệu của Quý Bình Long không có chút nể mặt.
“Sao lại không?” Ánh mắt Tần Lệ Phong lóe lên ý cười: “Ăn chay uống trà có thể giúp ta bình tĩnh lại, tôi thấy anh dạo gần đây hay nóng tính, tính khí nóng nảy có thể làm tổn thương đến thân thể.”
Ánh mắt Quý Bình Long tối sầm lại, anh ta lặng lẽ nhìn Tần Lệ Phong, trải qua vài giây, anh ta bỗng nhiên nhếch mép, cầm ly trà xanh đang đặt trên bàn đưa lên miệng nhấp một ngụm.
“Nhờ Lạc Thiếu Hoàng hẹn tôi, phụ lòng mong muốn của anh rồi. Nhưng như thế cũng tốt, dù sao anh cũng tự nhận ra rằng mình không được chào đón.”
Đáy mắt Tần Lệ Phong thoáng qua một chút khinh thường: “Nói cứ như anh là người rất được yêu thích chào đón vậy, anh cũng đừng nghĩ tốt về mình như vậy chứ.”
Quý Bình Long hơi nhíu mày, ánh mắt ngập tràn sự khiêu khích: “Có gì nói thẳng, cho dù anh có giở trò gì đi chăng nữa, thì lần hợp tác này, J.I căn bản không nằm trong phạm vi xem xét, anh nên để dành sức lại đi.”
Tần Lệ Phong cũng không tỏ ra tức giận, nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Nhằm bình ổn giá cả trên thị trường nhà đất, chính phủ tạm dừng bán đất, miếng đất mà chúng tôi nhìn trúng phải đợi sau một năm nữa mới có thể đạt được! Tuy nhiên trên thực tế, chính phủ muốn có mảnh đất của các anh, chúng tôi lại muốn có mảnh đất của chính phủ, nhưng mà cũng chỉ là đấu thầu ngụy trang mà thôi. Duyệt Lai và J.I dù gì cũng là đối tác cũ, hạng mục trước đây cũng đã đến giai đoạn cuối, hai bên đều rất hài lòng, không lý gì mà lần này lại không tiếp tục hợp tác! Nếu như vì lý do cá nhân thì đối tác không chuyên nghiệp như vậy, không cần cũng thôi vậy.”
“Tổng giám đốc Tần thật là cởi mở! Ai cũng biết được giá trị thương mại của miếng đất trên đường Tây La trong vài năm nữa, anh có nỡ rời bỏ miếng thịt béo bở này không?” Quý Bình Long như cười như không, thân người dựa vào lưng ghế ngồi rộng lớn, ngữ khí gần như nhẫn nhịn: “Tôi cũng không sợ nói với anh rằng, tôi rất ghét anh, không lý do gì khác! Không muốn hợp tác với anh, chỉ là vì nhìn thấy anh tôi không thoải mái, thế thôi.”
Anh ta đứng lên bỏ đi, Tần Lệ Phong đột nhiên lên tiếng: “Là vì Tô Phương Dung đúng không?”
Ba chữ Tô Phương Dung này, giống như đôi bàn tay vô hình, thoáng chốc đã bóp chặt trái tim Quý Bình Long.
Thân người anh ta khựng lại, sau đó từ từ quay người lại.
Quý Bình Long quay phắt người lại, trừng mắt nhìn Tần Lệ Phong, đôi mày kiếm nhíu nhẹ, trong ánh mắt thoảng qua sự phẫn nộ tức giận: “Anh bớt nhắc đến Tô Phương Dung trước mặt tôi đi!”
Tần Lệ Phong cũng không thèm nhìn anh ta: “Thực ra, tôi vẫn luôn cảm ơn anh, là anh đã gửi Tô Phương Dung, một cô gái tốt đẹp như vậy đến bên tôi.”
Quý Bình Long nắm chặt hai bàn tay thành quyền, gần như gằn giọng nói: “Tôi đã nói rồi! Anh đừng có nhắc đến cô ấy! Anh không có tư cách!”
Tần Lệ Phong ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: “Anh nói không sai, tôi đúng là không có tư cách, vì tôi không thể bảo vệ được cô ấy. Hôm nay tôi hẹn anh đến đây, thực ra chính là muốn nói cho anh biết, nếu tôi là anh, tôi cũng sẽ làm giống như anh. Tuyệt đối sẽ không hợp tác với một tên khốn đã làm tổn thương đến người con gái mà mình yêu sâu sắc!”
Quý Bình Long sững người, đứng ngây ra nhìn đối phương.
Một lúc lâu sau, anh ta không nói gì, đẩy cửa đi ra ngoài.
Còn lại một mình Tần Lệ Phong ngồi trong phòng VIP, cười khổ một tiếng, ánh mắt rủ xuống.
Những lời anh nói là thật lòng.
…
Bảy tháng sau, trong sảnh tiệc tại một khách sạn sáu sao, cả hội trường to được trang hoàng lộng lẫy rực rỡ, trên màn hình LED ở chính giữa sảnh tiệc bỗng nhiễn hiện lên dòng chữ “Lễ khởi công dự án”
Tần Lệ Phong đang cầm một ly rượu bằng những ngón tay dài mảnh khảnh, một thân mặc vest trắng, càng làm cho anh ta trông giống miếng ngọc bích, mặt mũi sáng sủa. Một tay anh đút túi quần, đứng ở một góc của sảnh tiệc, tỏ ra không hứng thú lắm với những cảnh tượng đan xen trước mặt, tất cả mọi chuyện xã giao đều giao lại cho Tiêu Bảo Lộc và Trần Chính Cường.
Lúc này Quý Bình Long đi lại phía anh, một thân mặc tây trang màu đen, khí phách bức người.
“Đã nghe nói gì về động tĩnh bên phí N.S chưa?”
Tần Lệ Phong lười biếng lên tiếng: “Cứ cho là Cư Hàn Quân đổi toàn bộ lãnh đạo cấp cao trong nội bộ tập đoàn thành người của mình, thì cũng không thay đổi được kết quả anh ta sẽ thất bại.”
Quý Bình Long nhếch khóe miệng, không tỏ rõ ý kiến. Mặc dù không hoàn toàn tán thưởng thái độ tự cao tự phụ của anh ta, nhưng so đi tính lại, Quý Bình Long càng không có ấn tượng gì tốt đẹp dành cho tên Cư Hàn Quân đó.
Tần Lệ Phong nhìn về phía anh ta nói: “Tháng này anh phải quay lại tổng công ty à?”
Quý Bình Long gật đầu, ánh mắt xa xăm: “Công việc bên này kết thúc là tôi đi luôn.” Anh ta nhìn Tần Lệ Phong như cười như không nói: “Cuối cùng không cần phải đối diện với người mà mình ghét nữa, cũng là một việc tốt.”
Tần Lệ Phong “ừm” một tiếng: “Ai bảo không phải gặp nữa.”
Đúng lúc này, phía cửa sảnh tiệc có chút náo loạn, rất nhanh cánh cửa lớn được mở ra, người đang đi vào bất ngờ là Cư Trọng Hùng đã lâu không xuất hiện!
Sắc mặt ông ta không tồi, thân thể nhìn ra cũng rất mạnh khỏe, sau khi cười chào hỏi với vài người quen, ông ta quay đầu lại gọi người ở phía sau đi lên cùng.
Ánh mắt Tần Lệ Phong dao động, bỏ ly rượu xuống đi qua đón tiếp.
Một giây sau, bước chân chợt khựng lại.
Nhìn thấy người vừa bước vào, hô hấp của anh cũng dường như ngừng lại, có thế nào cũng không nghĩ ra được. Vào thời khắc này, người đứng bên cạnh Cư Trọng Hùng lại là Tô Phương Dung.
Khi quay ra nhìn Quý Bình Long cũng sững người lại, gặp lại cô ấy lần nữa, cảm xúc trong lòng lại đan xen lẫn lộn như vậy.
Thời gian chưa tròn một năm, mái tóc vốn thẳng dài đen nhánh của Tô Phương Dung đã biến thành mái tóc ngang lưng với màu nâu nhạt, vén tùy ý đằng sau tai, thời trang trong sáng nhưng không mất đi vẻ quyến rũ. Cô mặc một chiếc váy dạ hội màu rượu sâm panh, làn da trắng mỏng tựa ngọc, tay cô khoác vào cánh tay Cư Trọng Hùng, mỉm cười cùng bước vào sảnh tiệc.
Ánh mắt Tần Lệ Phong như đang dõi theo ánh sáng, chuyển động theo từng di chuyển của Tô Phương Dung, còn cô từ đầu đến cuối không hề nhìn về phía anh lấy một lần.
Bỗng nhiên, Tần Lệ Phong bước nhanh qua đó: “Chủ tịch Cư, đã lâu không gặp, chú về nước từ khi nào vậy?”
Tần Lệ Phong đang hỏi thăm Cư Trọng Hùng, nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Tô Phương Dung đang đứng ở bên cạnh ông ấy. Cô ấy trở nên xinh đẹp nhã nhặn, dường như cô đã trở nên tự tin hơn và càng cuốn hút hơn, xung quanh đã có nhiều ánh mắt của những người đàn ông khác đang liếc nhìn qua bên này.
Để ý đến ánh mắt của Tần Lệ Phong, Cư Trọng Hùng không nhịn được cười thầm.
“Mảnh đất trên đường Đan Lạc có nhiều người nhìn trúng như vậy, không ngờ rằng lại bị cháu lấy đi mất, chú không thể không qua nói mấy tiếng chúc mừng với cháu.”
Tần Lệ Phong mỉm cười, nói tiếng “cảm ơn”, ánh mắt anh lại rơi trên người Tô Phương Dung, ánh mắt sâu thẳm sắc bén, tựa như muốn nhìn xuyên qua tâm hồn người khác, giọng nói thâm trầm: “Đã lâu không gặp”.
Trên gương mặt Tô Phương Dung vẫn luôn duy trì nụ cười mỉm trang nhã lịch sự, gật đầu chào Tần Lệ Phong: “Đã lâu không gặp.”
Nụ cười trên khóe môi Tần Lệ Phong vụt tắt, anh đã từng tưởng tượng vô số lần về một màn gặp lại này, nhưng duy nhất lại không nghĩ rằng là một màn chào hỏi xa cách như hai người xa lạ.
Cư Trọng Hùng dường như vô cùng vừa ý với biểu hiện của Tô Phương Dung, ông ta nhìn Tô Phương Dung, khóe môi nhếch lên: “Đều là người quen cũ, chú không cần phải giới thiệu nữa nhé. Tô Phương Dung hiện tại là trợ lý riêng biệt của chú, tin tưởng sau này, mọi người sẽ còn nhiều thời gian gặp mặt hơn nữa.”
“Tô Phương Dung!” Vào đúng lúc này, từ xa truyền đến giọng nói của Cư Hàn Quân.
Tô Phương Dung nhướng mắt, nhìn hướng về phía anh ta, mỉm cười xin lỗi Tần Lệ Phong: “Tổng giám đốc Tần, xin lỗi không tiếp chuyện anh được nữa.”
Cư Hàn Quân như cười như không lên tiếng: “Sao trở về cũng không nói với tôi một tiếng? Ngay cả tôi cũng muốn giấu sao?”
Tô Phương Dung chỉ cười, Cư Hàn Quân nói: “Lần này về sẽ không đi nữa chứ?”
“Vâng, không đi nữa.”
Cư Trọng Hùng cùng Tần Lệ Phong đứng một bên, nhìn về phía họ, lên tiếng ý tứ sâu xa: “Tình trường của thằng nhóc này làm chú cũng phải ngạc nhiên rồi.”
Tần Lệ Phong híp mắt nhìn, trong ánh mắt hiện lên sự tàn nhẫn.
Ánh mắt của Tô Phương Dung, vô ý đụng phải ánh mắt của Tần Lệ Phong, chỉ cảm thấy tâm tư suy nghĩ dừng lại một chút, ngay sau đó liền hồi phục lại dáng vẻ trang nhã, nhẹ nhàng nhấp môi một chút rượu trong ly, không để lại dấu vết gì.
Dường như Cư Hàn Quân cũng đã để ý đến ánh mắt của anh, khóe miệng mỏng như dao cong lên ý lạnh, vai hơi nghiêng nghiêng, càng dựa gần hơn vào chỗ Tô Phương Dung.
Đầu mày sắc bén của Tần Lệ Phong bất chợt cau lại nhưng khó nhận thấy, anh quay người đi đến trước cửa sổ, một tay đút túi quần, đôi mắt sâu thẳm tĩnh mịch khóa chặt lên khuôn mặt Tô Phương Dung.
Tô Phương Dung quay trở về bên cạnh Cư Trọng Hùng, ông ta nghiêng đầu hỏi: “Từ lúc nào cháu và thằng nhóc kia lại thân thiết đến vậy?”
“Trong thời gian cháu đi học nâng cao, có những lúc anh ấy đến thăm, ban đầu cháu cũng né tránh không gặp, nhưng cũng không ngăn cản được anh ấy thường xuyên xuất hiện bên cạnh cháu.Thực ra, anh ấy không hề làm gì cả, chỉ là qua đó cùng cháu nói chuyện, ăn bữa cơm, sau đó lại vội vàng đi ra sân bay luôn. Nói thật cháu cũng rất cảm kích.”
Nghe xong, Cư Trọng Hùng hừ lạnh một tiếng: “Đây không phải là mánh khóe nó hay sử dụng, nó rất hiếm khi nhẫn nại như vậy.”
Tô Phương Dung mỉm cười: “Chú Cư, có ai lại nói con trai mình như vậy chứ?”
“Nó có coi chú là bố nó sao? Nếu có thì nó đã không ép tôi thay nó gánh nỗi oan ức như này.”
Biết là Cư Trọng Hùng vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này, Tô Phương Dung vội vàng an ủi: “Đó là vì anh ấy vẫn cần có sự chỉ đạo và chăm sóc dạy bảo của chú!”
Cư Trọng Hùng nhìn Tô Phương Dung, mỉm cười nói: “Con bé này càng ngày càng biết cách nói chuyện rồi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!