Chương 297: Cuối cùng cô ấy cũng mang thai đứa con của người khác.
Trong phòng khách VIP, Tần Lệ Phong đang chuẩn bị đi thành phố Thiên Châu.
Lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Anh nhấc máy, là cuộc gọi của Tiêu Trình, vẻ mặt Tần Lệ Phong lúc đầu hơi trầm xuống, sau đó mới chậm rãi nhấc máy, thái độ vẫn như trước là sự quen biết, thân thiết giữa anh em.
“Tìm tôi có chuyện gù?”
“Tổng giám đốc của tôi, tôi không có việc gì thì không được tìm anh sao?”
“Lại muốn mượn xe?”
Bên kia truyền đến một âm thanh lớn, sau đó Tiêu Trình nhàn nhạt nói: “Lần này tôi không mượn.”
“Ồ? Lần này là chuyện gì?” Tần Lệ Phong không vội hỏi, lật xem tài liệu trong tay.
Tóm lại, anh hiểu Tiêu Trình, lúc này gọi điện cho anh mà không có chuyện gì là gạt người.
Quả nhiên, Tiêu Trình do dự một lúc và nói: “Có một việc, tôi nhất định phải nói cho anh biết.”
Động tác của Tần Lệ Phong theo bản năng dừng lại.
Nếu là liên quan đến Tô Phương Dung, anh không chắc có thể nghe tiếp không, muốn nghe cũng không được. Nhưng hiện tại rõ ràng là không thể cúp máy, anh hít sâu một hơi hỏi: “Cái gì?”
“Cô ấy đang mang thai.”
Giọng nói của Tiêu Trình không mất tự nhiên mà ngược lại rất thản nhiên: “Đứa trẻ là của tôi.”
Cô ấy đang mang thai, đứa trẻ là của Tiêu Trình.
Tin tức này bùng lên như một cơn gió lốc trong tâm trí Tần Lệ Phong, sau đó từ từ quay trở lại mặt đất, rồi từng chút một biến mất, quá trình dài đến mức anh có thể cảm nhận rõ ràng từng chút thay đổi.
Ánh mắt Tần Lệ Phong trầm xuống: “Ồ.”
Sau đó nói: “Có cần tôi chúc mừng không?”
“Không có gì, tôi chỉ muốn gọi điện thoại nói cho anh biết.” Giọng của Tiêu Trình cũng cố tỏ ra bình thường.
“Ừ, tôi đã biết rồi.”
“Được rồi, chính là như vậy.”
“Cứ như vậy.”
“Trở về sẽ tìm anh uống rượu.”
“Ừ.”
Cúp diện thoại.
Tần Lệ Phong đang ngồi trong phòng khách VIP, tài liệu trong tay một chữ cũng không đọc được.
Anh đóng tài liệu lại và đưa cho Trần Chính Cường ở bên cạnh.
Anh đứng dậy, đến bên cửa sổ, lấy ra một điếu thuốc.
Anh nheo mắt lại, sự ghen tị trong lòng từ từ bùng cháy, càng ngày càng nóng, thậm chí trong mắt anh cũng nổi lên ngọn lửa không thể che giấu. Ngón tay cầm điếu thuốc không khỏi khẽ run lên, tin tức này so với tưởng tượng của anh còn chấn động hơn rất nhiều.
Khi biết Tiêu Trình là bố đẻ Gia Bảo, anh đã đoán được kết quả này rồi, đây vẫn luôn là tâm nguyện của cô ấy, không phải sao?
Gia Bảo bệnh nặng, cô ấy một lòng muốn cứu con trai mình. Điều đó không có gì sai cả. Đúng vậy, không có gì sai cả.
Nhưng anh con mẹ nó không muốn. Anh không muốn cô ấy mang thai đứa con của người khác, không muốn cô ấy và Gia Bảo thuộc về một người đàn ông khác. Anh không muốn cô ấy bắt đầu rời xa anh.
Một điếu thuốc cháy thành tro, anh từ từ bóp nát nó đi.
Nhưng không muốn thì sao?
Việc đã đến nước này, anh còn có thể làm gì?
Ngăn cô ấy cứu Gia Bảo sao?
Xoay người, ngọn lửa trong mắt vẫn chưa mất đi, anh tự nhủ, Tần Lệ Phong đây là lần cuối cùng anh theo đuổi tình cảm của mình. Lần này, anh có thể ghen tị, ghen tị Tiêu Trình có thể có được cô ấy, ghen tị cô ấy bằng lòng sinh con cho anh ta.
Ghen tị với Tiêu Trình là bố đẻ của Gia Bảo.
“Ông chủ, đã đến giờ chúng ta lên máy bay.” Trần Chính Cường nhắc nhở.
Tần Lệ Phong đứng đó vài giây rồi mới chậm rãi trả lời: “Ừ.”
Anh thu lại cảm xúc, hít một hơi thật sâu và tự nhủ rằng đã đến lúc phải buông tay.
Tô Phương Dung vẫn luôn ngồi trên ghế ngoài hành lang, nhìn người qua lại, đáng lẽ cô nên vui nhưng lại cứ ngồi thế này.
Lúc này, có người ngồi xuống bên cạnh cô, nhưng cô không phản ứng lại.
Một tiếng thở dài vang lên: “Ai…”
Nghe thấy thanh âm, cô quay đầu lại: “Phú Quý?”
Phú Quý bất lực nhìn cô, ngón tay chọc vào trán cô: “Cô đó, cả ngày hôm nay thật khiến tôi không yên.”
Tô Phương Dung nhìn anh ta không nói gì, nhẹ nhàng dựa vào trong ngực anh ta.
Phú Quý nhìn cô, những lời lúc trước muốn chỉ trích cũng không nói ra được, chỉ vuốt tóc cô nói: “Mẹ cô gọi điện thoại cho tôi.”
“Tôi biết.”
Cô nói: “Bà ấy đang lo lắng cho tôi.”
“Có thể không lo lắng sao? Cô nghĩ mình đã có được thứ mình muốn? Nhưng cô đã nghĩ đến chuyện sau này chưa?” Phú Quý đã mở miệng là không dừng được.
“Tô Phương Dung, tôi nói, cô đã từng nghĩ đến bản thân chưa? Thân thể hiện tại của cô có thể cho phép cô sinh ra đứa nhỏ này không? Cho dù liều mạng sinh con, nếu… Ý tôi là chẳng may… Chẳng may tình hình không lạc quan như cô tưởng tượng. Đến lúc đó, cô mang thai thì làm thế nào? Cô sống với Tiêu Trình sao? Cô có hạnh phúc không?”
Tô Phương Dung không nói chuyện, vẫn dựa vào trong ngực anh ta, trong mắt không nhìn rõ cảm xúc.
“Phương Dung, tôi biết mẹ con liền thân, cô không thể từ bỏ, nhưng… Tôi chỉ cầu cô một việc, cô có thể suy nghĩ cho bản thân được không? Sự việc không đến mức không thể cứu vãn, cho dù có một tia hy vọng thì cô phải nắm lấy nó. Cô hiểu ý tôi mà.”
Tô Phương Dung rũ mắt xuống, cười khổ: “Vậy anh muốn tôi làm sao bây giờ? Tôi phá bỏ đứa nhỏ của anh ấy, sau đó cố hết sức mang thai đứa con của người đàn ông khác. Còn quay lại cầu xin tình cảm của anh ấy sao?”
Cô từ từ ngước mắt lên và lắc đầu: “Phú Quý, tôi không thể làm vậy vì… như vậy là không công bằng với anh ấy.”
“Cô… lúc nào rồi cô còn quan tâm công bằng với không công bằng? Nếu thế vận hội công bằng thì có phải mọi người đều có thể đến xem sao?”
Dáng vẻ Phú Quý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận nói: “Tình cảm của tổng giám đốc Tần với cô, tôi đã nhìn ra được, có rất ít người đàn ông có thể làm được như anh ấy. Nếu một người đàn ông thâm tình như vậy mà cô còn không giữ được thì đó chắc chắn là vấn đề của cô.”
Trái tim Tô Phương Dung đau như bị kim đâm, cô không thể phản bác nhưng cô cũng không thể làm như lời Phú Quý nói.
Vẫn là câu nói đó, đây là một sự bất công lớn đối với anh ấy. Cho dù Tô Phương Dung ích kỷ thế nào thì cô sẽ không bao giờ có thể tổn thương anh ấy.
“Tôi đi vệ sinh đã.”
“Cô… Haiz, quên đi, tôi sẽ không nói gì nữa.”
Tô Phương Dung đi vào nhà vệ sinh như chạy trốn, cô đứng trước bồn rửa mặt, hất nước lạnh vào mặt để giữ cho đầu óc tỉnh táo.
Cô biết ý định của Phú Quý, anh ta đang cho mình một cơ hội cuối cùng, không muốn sau này cô phải hối hận. Thế nhưng, ngay từ lúc cô quyết định bỏ đứa bé kia thì cô đã cũng cắt đứt mối quan hệ của mình với anh.
Có những cơ hội đã bị chính tay cô chôn vùi, cô còn tư cách để cầu xin người khác quay lại tha thứ sao?
Cho nên, trong lòng nghĩ là một chuyện, cô chỉ muốn giữ lại chút tự tôn cuối cùng trước mặt anh.
Cô từ nhà vệ sinh đi ra, tình cờ thấy Phú Quý đang nói chuyện điện thoại, cô nghĩ là có việc nên không nói gì, lẳng lặng ngồi ở một bên.
Phú Quý nhìn cô, đợi đầu dây bên kia bắt máy, anh ta liền đưa cho cô.
“Tìm tôi sao?” Cô tò mò hỏi.
Tô Phương Dung nghi ngờ nhận lấy: “Là Molly sao?”
Phú Quý không nói chuyện, chỉ nhún vai.
“Bíp” vang lên, ngay sau đó là một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên trong điện thoại.
Tô Phương Dung chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, toàn bộ lý trí đều mất đi, toàn bộ thân tâm đều bị âm thanh này chiếm cứ.
Cô nghĩ, cho dù đến ngày tận thế, cô cũng có thể nhận ra ngay giọng nói đó thuộc về ai.
Chỉ cần nghe giọng nói của anh qua điện thoại, chỉ là một âm tiết, sự trống trải và cô đơn trong lòng cô đã bị quét sạch, trái tim cô run lên, như được kích hoạt lại.
Mặc dù, khoảnh khắc ngắn ngủi này là một hy vọng xa vời đối với cô.
Nếu yêu ai đó là một loại bệnh, Tô Phương Dung nghĩ mình đã sớm không có thuốc nào cứu chữa rồi.
“Nói chuyện.” Tần Lệ Phong vẫn bá đạo như trước, thậm chí còn nói với giọng điệu cứng rắn như vậy.
Tô Phương Dung cầm điện thoại, lý trí nói với cô rằng cô nên cúp máy ngay lập tức, cho dù là một chút liên lạc, cô cũng không thể có nữa. Nhưng ngón tay chậm chạp không bấm điện thoại, cô không ngừng tự nhủ, chỉ một lúc, để bản thân nghe một lúc là tốt rồi, cho dù là kỷ niệm cuối cùng.
Đầu bên kia điện thoại, Tần Lệ Phong nắm thật chặt, ánh mắt từng chút thay đổi.
Anh có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô dù chỉ là qua tai nghe. Cảm giác này rất phức tạp, giống như một công năng siêu phàm, bất kể ai đang gọi điện, anh đều có thể phân biệt được đâu là cô.
Anh lại không lên tiếng, bên tai nghe thấy tiếng hít thở của hai người, bầu không khí đè nén đến mức khiến cô sắp tan vỡ. Cố nén nước mắt, cô ngẩng đầu lên, cắn chặt môi để ép nước mắt trở lại.
Còn có thể nói gì?
Nói với anh rằng cô đang mang thai?
Nói với anh rằng cuối cùng cô cũng mang thai đứa con của người khác?
Lắc đầu, cô không nói được gì nên cứ để mặc như vậy đi.
Ít nhất, trong tim anh vẫn nên có một chút vị trí của cô, phải không? Cho dù đó là hình ảnh ích kỷ, cô vẫn mong rằng anh có thể giữ nó.
Cô bỗng nhiên cúp máy, cũng may là cô không làm bất cứ hành vi nào không đúng mực trước khi hối hận.
Phú Quý thở dài lắc đầu: “Cô đó, còn muốn tôi nói gì nữa?”
Những gì anh ta có thể giúp thì đều đã giúp rồi, nhưng cô rõ ràng không muốn quay đầu. Phú Quý rất rõ rằng cô ngoài là một người phụ nữ thì còn là một người mẹ, trách nhiệm đặt lên vai cô đã khiến cô không thể lựa chọn.
Anh ta không nói gì, khoác vai cô, để cô tựa vào ngực mình.
“Muốn khóc thì cứ khóc một lát đi, tôi hứa sẽ không nói cho ai biết.”
Tô Phương Dung không nhịn được nữa, túm lấy quần áo anh ta, nước mắt không ngừng rơi.
Phú Quý nhìn thấy cũng cảm thấy xót xa, chốc chốc lại xoa lưng cô: “Không sao, biết cô đau lòng, chuyện này sớm muộn gì cũng qua đi.”
Tô Phương Dung nâng lên đôi mắt đẫm lệ: “Chắc không?”
Mọi thứ sẽ qua đi, liệu nó có thể quay lại như cũ sao?
Phú Quý giật mình hai giây, sau đó cười với cô: “Nhất định sẽ như vậy.”
Tô Phương Dung không rõ, cô cúi đầu.
Bây giờ cô đã đánh mất một bảo bối, sau này sẽ không bao giờ tìm lại được nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!