Chương 322: Làm như một người trưởng thành.
Gia Bảo ghé tai mẹ thì thầm: “Bố nói, nếu chú Cư cũng đến thì con phải giám thị chụ ấy…”
Tô Phương Dung nhướng mày nhìn Tần Lệ Phong, người này lại dùng vẻ mặt cây ngay không sợ chết đứng, không chút để ý nói: “Anh chỉ muốn cho đứa nhỏ phân biệt đúng sai, không có chuyện gì không tốt cả.”
Tô Phương Dung trừng mắt nhìn anh: “Chuyện của người lớn sao có thể liên lụy đến trẻ con?”
“Nó là một đứa trẻ bình thường sao? Nó là con trai của Tần Lệ Phong anh, từ lúc sinh ra thì cậu bé đã mang theo danh dự và sứ mệnh rồi!” Khi Tần Lệ Phong đắc ý nói những lời này thì Tô Phương Dung cũng có chút cảm động.
Gia Bảo cũng tự vỗ vào ngực của mình: “Danh dự, sứ mệnh!”
“Được rồi, chiến sĩ nhỏ của mẹ, một lát thì con chỉ cần chịu trách nhiệm chơi cùng Hàn Quân và Nhan Ninh thật vui vẻ là được rồi, không cần lo lắng những chuyện khác.”
“Nhưng mà bố…”
Tô Phương Dung cười: “Bố nghe lời mẹ.”
Gia Bảo bất đắc dĩ liếc nhìn Tần Lệ Phong, anh cũng nhướng mày bất đắc dĩ: “Mẹ nói đúng. Đời này bố cũng chỉ có mù quáng nghe lời một người phụ nữ mà thôi!”
Tô Phương Dung mím miệng cười, nhưng mà Gia Bảo lại lắc đầu như một ông cụ nón, thở dài: “Phụ nữ a…”
Chẳng bao lâu thì họ đã đến chỗ hẹn, đó là một nhà hàng dành cho trẻ em.
Đúng lúc đó thì Cư Hàn Quân cũng đang xếp hàng, khi nhìn thấy Tô Phương Dung thì anh ta nhiệt tình đứng lên chào: “Phương Dung, ở đây.”
Tần Lệ Phong lập tức bĩu môi: “Em rất thân với anh ta sao?”
Còn Phương Dung nữa chứ…
Tô Phương Dung đẩy nhẹ anh một cái, ra hiệu hiệu rằng bọn trẻ đang ở đây nên đừng làm nhau khó xử.
Tần Lệ Phong chuyển tầm mắt đi, ngay cả nhìn cũng cảm thấy vô cùng phí sức.
Cư Hàn Quân cũng coi anh như không tồn tại, cười với Tô Phương Dung: “Hiện tại thì tôi nên gọi là tổng giám đốc Tô đúng không? Em bận rộn như vậy mà tôi vẫn có thể mời em ra ngoài, xem ra mặt mũi tôi cũng khá lớn.”
Tô Phương Dung mỉm cười, nhưng mà Tần Lệ Phong lại không nhanh không chậm nói: “Mặt mũi của anh không bằng con trai của anh.”
Cư Hàn Lâm vẫn luôn cúi đầu, Gia Bảo nói chuyện với cậu bé, nhưng mà cậu bé cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu nhẹ, không có nhiều phản ứng.
“Hàn Lâm, cậu bị bệnh sao?” Gia Bảo quan tâm hỏi: “Nếu cậu bị bệnh thì cậu phải đến bệnh viện ngay lập tức. Đừng như tôi, như vậy sẽ không tốt đâu.”
Tô Phương Dung cũng nhận thấy được sự kỳ lạ của Cư Hàn Lâm, nhẹ giọng hỏi: “Hàn Lâm, cháu có chỗ nào không thoải mái không?”
Cư Hàn Lâm không nói gì, Cư Hàn Quân liếc nhìn cậu bé và chậm rãi nói: “Con trai mà, thỉnh thoảng nghịch ngợm một chút. Sau khi bị tôi dạy dỗ thì thằng bé nổi cáu, không vui với tôi.”
Tô Phương Dung cau mày, Nhan Ninh ở một bên đột nhiên nói: “Chú đánh anh con, đánh anh ấy rất nhiều.”
Sắc mặt của Tần Lệ Phong lập tức thay đổi, không nói lời nào mà nắm cằm Cư Hàn Lâm, bắt cậu bé ngẩng đầu lên: “Anh ta đánh cháu ở đâu? Cho chú xem!”
Khi nhìn thấy vết bầm tím rõ ràng trên má trái của Cư Hàn Lâm, Tần Lệ Phong lập tức buông tay cậu bé ra, sau đó nắm lấy cổ áo của Cư Hàn Quân rồi nhấc bổng anh ta lên: “Vậy mà anh dám ra tay với một đứa trẻ?”
Cư Hàn Lâm cắn chặt môi, dù đôi mắt đỏ hoe nhưng mà cậu bé vẫn cố nhịn không khóc.
Tô Phương Dung cũng tức giận muốn chết, ôm chặt lấy Cư Hàn Lâm trong tay, nhìn Cư Hàn Quân chằm chằm: “Đôi khi tôi nghi ngờ thực ra thì thằng bé không phải là con của anh! Hổ dữ không ăn thịt con, còn anh thì sao? Làm sao anh có thể ra tay với một đứa bé nhỏ như vậy?”
Cư Hàn Quân chậm rãi kéo tay Tần Lệ Phong ra, giọng nói không hề có chút nhiệt độ: “Tôi là bố của thằng bé, chẳng lẽ tôi lại không có tư cách dạy dỗ thằng bé sao?”
Sắc mặt của Tần Lệ Phong càng lạnh hơn: “Nếu như anh nói đến quyền của người bố về mặt pháp luật, vậy thì tôi có thể nói với anh rằng tôi sẽ khiến cho anh hối hận tất cả những gì đã làm ngày hôm nay!”
“Ồ? Tổng giám đốc Tần muốn cái gì? Ha ha… tôi mỏi mắt mong chờ.”
Cư Hàn Lâm im lặng, đôi vai gầy của cậu bé run lên, cái miệng nhỏ nhắn của Nhan Ninh chu lên như muốn khóc: “Anh…”
Gia Bảo đi tới, đứng ở bên cạnh Cư Hàn Lâm: “Hàn Lâm! Từ hôm nay cậu hãy ở nhà của tôi đi! Đừng bao giờ quay lại nhà kia của cậu nữa!”
Nhưng mà không ngờ Cư Hàn Lâm lại ngẩng đầu mắng cậu bé một tiếng: “Tôi không cần cậu thương hại!”
Cậu bé đứng dậy, không thèm ngẩng đầu nhìn lại mà chạy ra ngoài.
“Hàn Lâm!” Tô Phương Dung vội vàng đuổi theo cậu bé chạy ra ngoài.
Nhìn thấy anh trai chạy đi, Nhan Ninh ngồi tại chỗ khóc nức nở: “Anh trai, con muốn anh trai…”
Gia Bảo sững sờ, không biết mình đã nói sai điều gì mà khiến Hàn Lâm tức giận như vậy.
Cuộc náo loạn ở đây cũng thu hút sự chú ý của những vị khách khác, họ thỉnh thoảng lại nhìn sang đây. Khóe miệng của Cư Hàn Quân nhếch lên, đôi mắt híp lại mang theo ý cười, lẩm bẩm nói: “Các người ảnh hưởng đến người khác, còn muốn tiếp tục sao?”
Ánh mắt của Tần Lệ Phong vô cùng dọa người, nói thẳng: “Muốn gì thì cứ nói, không cần dùng con trai làm vũ khí.”
Cư Hàn Quân đột nhiên mỉm cười: “Ha ha… đúng là nói chuyện với tổng giám đốc Tần tương đối thoải mái!”
Tần Lệ Phong nhếch môi châm chọc: “Với nhân tính của anh vậy mà còn có thể nhận ra thì cũng thật hay!”
“Ha ha, tôi đang khen ngợi anh đó.” Cư Hàn Quân không quay đầu lại nói ngay: “Anh rất thích Cư Hàn Lâm và Nhan Ninh đúng không? Ok, lấy chuyện làm ăn của ông Cư để trao đổi đi! Khi Tô Phương Dung ký thỏa thuận này, tôi sẽ giao chúng cho anh ngay lập tức!”
Tần Lệ Phong siết chặt nắm đấm, anh không ngờ trên đời này lại có người xấu xa như vậy!
Phải biết rằng đó là con trai và con gái ruột của anh ta! Coi như là Nhan Ninh được nhận nuôi đi, còn Cư Hàn Lâm thì sao? Vì tiền mà bỏ qua cả mối quan hệ huyết thống?
“Cư Hàn Quân, anh nên cảm thấy may mắn vì đây là nơi công cộng.”
“Làm sao? Anh còn muốn đánh tôi ở đây sao?” Cư Hàn Quân không quan tâm chút nào: “Đôi khi tôi thực sự không thể hiểu được con người của các người. Rõ ràng là muốn lấy thứ gì đó, nhưng mà các người lại kiềm chế, cứ đi đường vòng tự tìm phiền phức bó tay bó chân, chỉ vì để người ta thấy rằng các người là người tốt? Ồ, đó chỉ là đạo đức giả mà thôi.”
Tần Lệ Phong nhắm mắt lại: “Anh nói đúng đó, nên mấy thứ mà anh muốn lấy cũng không lấy được, mà là nằm ở trong tay người ngoài. Mà anh thì đáng thương đến mức chỉ có thể lợi dụng con trai chính mình mà thôi.”
Anh lùi lại, một tay ôm Gia Bảo và tay kia là Nhan Ninh, cô bé ngay lập tức trốn sau lưng anh, không dám nhìn Cư Hàn Quân lần nữa.
Cư Hàn Quân hờ hững buông hai tay ra, nụ cười nơi khóe miệng đầy mỉa mai.
Tần Lệ Phong dẫn hai đứa nhỏ ra khỏi nhà hàng, Cư Hàn Quân ngồi một mình tại chỗ, nhấp một hơi cạn sạch ly rượu.
Tô Phương Dung đuổi theo ra ngoài một lúc, rốt cục cũng đuổi kịp Cư Hàn Lâm rồi nắm lấy tay cậu bé, kéo tay cậu bé thở hổn hển: “Hàn Lâm, sao cháu phải chạy chứ?”
Cư Hàn Lâm quay lưng về phía cô quật cường cắn chặt răng không cho mình khóc thành tiếng.
“Có chuyện gì thì cháu có thể nói với dì mà.”
“Không có.” Cư Hàn Lâm lắc đầu, hai bàn tay nhỏ nắm chặt lại.
“Hàn Lâm…” Tô Phương Dung nắm tay cậu bé kéo qua, ngồi xổm xuống ngang hàng với cậu bé, nhìn cậu bé anh tuấn: “Cháu đã nói là cháu tin tưởng dì nhất mà!”
Hồi lâu thì Cư Hàn Lâm hồi lâu mới mở miệng nói: “Cháu đã trưởng thành rồi, không thể làm phiền người khác nữa.”
“Ai nói vậy?” Tô Phương Dung cố ý cau mày: “Dì là người khác sao?”
Cư Hàn Lâm nhìn cô, cúi đầu im lặng: “Nhưng mà dì không phải là mẹ của cháu…”
Tô Phương Dung cảm thấy trong lòng nhói đau, thở dài ôm cậu bé vào lòng: “Tuy rằng dì không phải mẹ của con nhưng mà dì Phương Dung độc nhất vô nhị nha. Cháu có thể nói cho dì biết bất cứ điều gì cháu muốn, còn có Gia Bảo và cha nuôi đó.”
Một lúc sau thì Cư Hàn Lâm mới ngẩng đầu lên nói: “Bố nói nếu con không nghe lời thì sẽ đuổi Nhan Ninh đi.”
Tô Phương Dung nhất thời nhíu chặt mày: “Anh ta sao?”
Cư Hàn Lâm nhẹ gật đầu: “Cháu nói chuyện đó lại làm cho bố không vui cho nên bố liền…”
“Đánh cháu?”
“Dạ…”
Lửa giận trong lòng Tô Phương Dung lại dâng lên, cô kéo cậu bé đi về phía sau: “Cùng dì trở về đi!”
“Dì…”
“Hàn Lâm, cháu hãy nghe cho kỹ, là một người lớn mà đi đánh một đứa trẻ là một trong những hành vi đáng khinh nhất! Ngay cả là bố thì cũng không được!”
Tô Phương Dung và Cư Hàn Lâm quay trở lại phòng ăn, vừa đến nơi thì họ đã nhìn thấy Tần Lệ Phong và Gia Bảo còn có Nhan Ninh đang đứng ở cửa.
“Anh ta đang ở đâu?” Dáng vẻ của Tô Phương Dung rõ ràng là muốn đi tìm công đạo.
Tần Lệ Phong trầm mặc không trả lời cô, anh nói với Cư Hàn Lâm: “Là người đàn ông chân chính thì nhất định phải làm cho mình mạnh mẽ hơn! Một ngày nào đó trong tương lai, sẽ không có người nào dám làm chuyện này với cháu!”
Cư Hàn Lâm nhìn anh sau đó gật mạnh một cái: “Dạ vâng!”
Tần Lệ Phong lấy bàn tay to xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu bé: “Muốn rời khỏi nhà đó thì cứ nói với bố nuôi.”
“Không muốn.” Cư Hàn Lâm lớn tiếng từ chối, điều này khiến anh hơi ngạc nhiên.
“Không muốn?”
Cư Hàn Lâm lắc đầu: “Là do con đã đưa Nhan Ninh về nhà, con cũng đã hứa với dì Molly là sẽ bảo vệ em ấy cho nên con sẽ dùng chính sức lực của mình để bảo vệ em ấy!”
Tần Lệ Phong cười:, “Cậu nhóc, không tệ.”
“Còn có tôi nữa, tôi nữa!” Gia Bảo không ngừng giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên: “Tôi cùng với cậu bảo vệ Nhan Ninh!”
Cho đến lúc này thì Cư Hàn Lâm mới nở nụ cười, nhưng mà ngay lập tức lại xấu hổ quay đi, nói nhỏ: “Gia Bảo, tôi xin lỗi, vừa rồi tôi không có ý định quát cậu.”
“Không sao đâu!” Gia Bảo cười đến không tim không phổi: “Tôi biết cậu thích tôi nhất!”
Cư Hàn Lâm cũng cười, khi Nhan Ninh nhìn thấy như vậy thì cô bé cũng cười toe toét. Nhìn thấy ánh sáng trở lại thì đôi mắt to của cô bé còn đẹp hơn trước.
Tô Phương Dung bước tới: “Đổi nhà hàng khác đi. Các con muốn ăn gì thì tổng giám đốc Tần sẽ chiêu đãi.”
Bọn trẻ hoan hô một hồi, Tần Lệ Phong thích thú nhìn cô: “Bà Tần, chuyện này được không?”
Tô Phương Dung cười: “Anh cũng biết là hiện tại em đang làm việc cho người khác.”
Tần Lệ Phong nhìn cô, chậm rãi gật đầu: “Cái này lý do này… không còn gì để nói.”
Cách tấm kính nhìn hai người lớn và ba người nhỏ rời đi, giống như một đại gia đình hạnh phúc, Cư Hàn Quân chế nhạo, lấy điện thoại ra và bấm 110…
Sau khi bọn trẻ ăn pizza xong thì chúng chơi trong khu đồ chơi, Gia Bảo ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ vì sức khỏe của cậu bé không tốt, Cư Hàn Lâm và Nhan Ninh rất ân cần, ở bên cạnh và chơi với cậu bé.
Tô Phương Dung nhìn thấy vậy thì nói với vẻ xúc động: “Nếu có thể sống cùng với hai đứa nhỏ này thì quá tuyệt vời rồi!”
Tần Lệ Phong liếc cô một cái: “Em đang ám chỉ là muốn sinh thêm hai đứa nữa sao?”
Tô Phương Dung: “…”
Lúc này, bên ngoài có hai chiếc xe cảnh sát đi tới, dáng vẻ vô cùng chói mắt đậu trước cửa tiệm bánh pizza.
Tần Lệ Phong vừa quay đầu lại thì đã thấy cảnh sát đẩy cửa đi vào, đi thẳng về phía mình.
Anh nhướng mày, nghĩ tới điều gì đó, liền chửi: “Thật sự là một kẻ xấu xa mất nhân tính!”
Anh ta vậy mà còn có thể làm những việc như gọi cảnh sát?
Quả nhiên, sau khi cảnh sát đến gần thì họ chào hỏi: “Tất cả đều là con của anh?”