Chương 326: Mẹ đẹp hơn dì ấy.
Nhiệt tình thì khó từ chối, Tô Phương Dung rất muốn giới thiệu Tần Lệ Phong với bạn bè, nên nói qua điện thoại: “Anh có rảnh không? Nếu anh rảnh thì đến đây đi, em mời anh ăn cơm.”
Người ở đầu dây bên kia cũng sảng khoái trả lời: “Người khác thì anh không đồng ý đâu, nhưng là em thì không thành vấn đề.”
Cô bật cười, nhỏ giọng nói: “Khoác lác.”
Nhìn thấy cô vừa thể hiện tình cảm qua điện thoại, ánh mắt Vân Mộc Đóa có chút ghen tị, cô ấy buồn bã nhìn xuống khi nghĩ đến bản thân.
Chẳng bao lâu, Tần Lệ Phong đã đến.
“Lệ Phong, chỗ này.” Tô Phương Dung ra hiệu với anh.
Vân Mộc Đóa nhìn lên và sửng sốt khi thấy người đàn ông bước vào.
Cô ấy từng tìm kiếm tin tức ở trên mạng về Tần Lệ Phong, đã xem qua ảnh của anh, không ngờ là bên ngoài trông anh còn phong độ hơn! Cô ấy lập tức tiến sát bên cạnh Tô Phương Dung, cười đùa: “Cậu thật sự tìm được bảo bối đấy!”
Tô Phương Dung không đồng ý: “Là do anh ấy tìm được mới đúng.”
Phong thái tự tin này khiến Vân Mộc Đóa rất ngưỡng mộ.
Tần Lệ Phong đi tới, khẽ gật đầu với chị em nhà họ Vân, anh đã từng nhìn thấy Vân Phi Phàm, nên tự giới thiệu với Vân Mộc Đóa: “Tần Lệ Phong.”
Vân Mộc Đóa lập tức lễ phép cười: “Vân Mộc Đóa.” Sau đó như nhớ ra điều gì, cô ấy vội vàng gọi con gái: “An Ngọc Kỳ, mau gọi chú Tần.”
An Ngọc Kỳ nhìn lên, khi nhìn thấy Tần Lệ Phong, cô bé liền chớp chớp đôi mắt to, ngọt ngào gọi một tiếng: “Chú Tần.”
Vân Mộc Đóa rất hài lòng, và con gái cô ấy cuối cùng cũng không làm cho mình xấu hổ.
Vân Phi Phàm cũng hơi ngạc nhiên: “Ồ, xem ra anh Tần rất có mặt mũi đấy, có thể làm cho cô bé này ngoan ngoãn như vậy.”
Tô Phương Dung cũng cười: “Ừ, còn có mặt mũi hơn cả mình.”
Vân Mộc Đóa có chút xấu hổ: “Ôi, là do mình làm hư con bé.”
An Ngọc Kỳ lại nghiêm túc ăn kem, đến nỗi hai bên miệng đều dính đầy kem trắng, đôi mắt to sinh động đáng yêu.
Tần Lệ Phong quay đầu hỏi Tô Phương Dung: “Cảm thấy Vân Phi Phàm thế nào?”
Vân Phi Phàm đang ngồi nghiêm chỉnh, lắng nghe lời dạy của lãnh đạo.
Tô Phương Dung mỉm cười: “Anh đem học sinh được anh dạy dỗ tốt như thế đến đây. Tặng cho em một niềm vui lớn như vậy, em còn có thể nói gì nữa?”
Vân Phi Phàm cười toe toét: “Chị Tô, từ nay chị cứ coi em như một thằng cu li! Em tuyệt đối sẽ nghe lời!”
Tần Lệ Phong gật đầu: “Nghe thấy chưa? Cứ việc dùng thoải mái, không phải ngại.”
Tô Phương Dung: “Chị gái cậu ấy còn ở đây này, anh công khai bóc lột cậu ấy như vậy sao? Như vậy không tốt.”
Vân Mộc Đóa nghe vậy thì mỉm cười: “Không sao đâu. Có thể cho nó cơ hội này. Mình cảm ơn cũng không đủ đâu! Sao lại có ý kiến gì chứ? Anh Tần nói đúng, cứ mạnh dạn sử dụng.”
Vân Phi Phàm rưng rưng: “Chị còn là chị gái em không vậy?”
Mọi người cười rộ lên, Vân Mộc Đóa nhìn Tần Lệ Phong, rót một ly rượu đỏ, trịnh trọng nói: “Anh Tần, em phải cảm ơn anh, anh đã cho em một cuộc sống mới, em thật sự…không biết nên nói thế nào nữa.”
Quầng mắt của cô ấy đỏ hoe, và cô ấy ngừng nói, uống cạn ly rượu.
Tô Phương Dung an ủi mà nắm lấy vai của cô ấy, Tần Lệ Phong cầm lấy rượu trước mặt, nhấp một ngụm, nói: “Không cần cảm ơn đâu, đây là điều cô xứng đáng được.”
Vân Mộc Đóa nói nhỏ: “Em biết, em nên cảm ơn hai người.” Xoay người, nắm tay Tô Phương Dung: “Phương Dung, mình…”
“Được, được rồi, cậu không cần nói gì, mình biết rồi. Nếu cậu tiếp tục khách sáo như vậy, lại thành xa lạ đấy…” Tô Phương Dung xúc động nói: “Mình vẫn luôn nhớ rõ. Khi tớ bị cô lập và bất lực nhất, chỉ có cậu là sẵn sàng tiếp nhận mẹ con chúng mình. So với những gì bọn mình đã làm ngày hôm nay, cậu lúc đó khiến mình nhớ mãi.”
“Ồ, mình chỉ cho cậu mượn căn nhà trống để ở thôi. Cũng không làm gì khác…”
“Đối với mình lúc đó, như thế là quá đủ rồi.”
Thấy hai người khách sáo như vậy, Vân Phi Phàm nói đùa: “Không cần phải cảm ơn nữa. Dù sao hai chị cũng là chị em tốt của nhau, đều nên làm mà.”
Tần Lệ Phong nhướng mày: “Lời này rất đúng.”
Tô Phương Dung mỉm cười: “Đúng vậy, chúng ta không nói chuyện đó nữa…Vân Mộc Đóa, hoan nghênh cậu trở lại.”
Vân Mộc Đóa cũng thở dài xúc động: “Đi một vòng, cuối cùng vẫn trở lại đây, chỉ để thấy rằng nơi mà mình luôn ghét bỏ mới là nơi mình nhớ nhất.” Cô ấy nhướng mắt cười: “Nhưng về sau sợ là phải làm phiền đến cậu rồi.”
Tô Phương Dung rất sảng khoái: “Cậu có chuyện gì cứ hỏi mình, là chuyện mình nên làm mà.”
Tần Lệ Phong trực tiếp lôi đĩa đồ ăn của cô qua, dọn sạch hơn nửa miếng bít tết của cô.
Vân Mộc Đóa nhanh chóng kêu người phục vụ lấy thực đơn gọi món, anh xua tay, cầm lấy khăn ăn lau khóe miệng: “Anh ăn cơm trưa rồi.”
Tô Phương Dung có phần lúng túng giải thích điều này: “Mình không thích lãng phí, nhưng vì không ăn được nhiều, nên nhiều lúc ăn không hết thì đều đưa cho anh ấy. Lâu dần…nó trở thành một thói quen.”
Tần Lệ Phong ném cho cô một cái nhìn: “Em tính toán cũng tốt lắm.” Vân Phi Phàm cười: “Theo em, chỉ có chị Tô mới có khả năng này.”
Nhưng mà, Vân Mộc Đóa tò mò nhìn Tần Lệ Phong, cô ấy nhìn không cảm thấy người đàn ông này có thể bị phụ nữ khống chế!
Chồng cũ của cô ấy kém xa anh, cùng lắm chỉ là một giám đốc điều hành cấp cao mà thôi, ở nhà thì ra vẻ như đại gia! Đừng nói là đồ ăn thừa của cô, nếu đồ ăn không ngon, anh ta sẽ ném ngay cái bát rồi bỏ đi!
Cho nên mới nói…Tô Phương Dung thật sự nhặt được bảo bối.
Nghĩ đến đây cô ấy lại thấy buồn.
Trước kia khi còn đi học, cô ấy cũng là một trong những cô gái xinh đẹp nhất trường, có rất nhiều chàng trai theo đuổi cô ấy, nhưng chỉ có một Quý Bình Long bên cạnh Tô Phương Dung. Ngay cả với rất nhiều chàng trai, không ai có thể so sánh với Quý Bình Long! Vân Mộc Đóa đã thầm cảm thấy bất công, nhưng sau khi Tô Phương Dung bị nhà họ Quý đuổi ra khỏi nhà, cô ấy đã cảm thấy công bằng lại.
Nhưng bây giờ thì sao?
Ly hôn và có một đứa con, không ngờ cô lại tìm được một Tần Lệ Phong xuất sắc như vậy!
Có phải do Tô Phương Dung quá quyến rũ, hay là số mệnh của cô tốt?
Vân Mộc Đóa im lặng cúi đầu, đồ ăn thật vô vị.
Nhận thức được sự im lặng đột ngột của cô ấy, Tô Phương Dung quan tâm hỏi: “Vân Mộc Đóa, sao vậy?”
Vân Mộc Đóa lập tức nở nụ cười: “Không có chuyện gì.”
“Mẹ ơi, mẹ đi mua sắm đi, mẹ đã hứa với con mua quần áo đẹp rồi!” An Ngọc Kỳ kéo tay cô ấy, không ngừng lôi ra ngoài.
Vân Mộc Đóa nhíu mày: “An Ngọc Kỳ, ngoan đi, không thấy mẹ vẫn đang cùng các cô chú nói chuyện sao?”
“Không muốn, không muốn, dẫn con đi mua quần áo mới đi! Mẹ ơi, đi!”
“An Ngọc Kỳ, ngoan nào!”
“Con không muốn, con không muốn, con muốn mua một chiếc váy đẹp!”
An Ngọc Kỳ càng làm ầm ĩ, Vân Mộc Đóa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tần Lệ Phong không tự chủ nhướng mày, cô ấy xấu hổ đến mức tức giận kéo An Ngọc Kỳ: “Nếu con cãi nhau với mẹ như này, mẹ sẽ phạt con đấy!”
Nhìn thấy mẹ mình hung dữ như vậy, An Ngọc Kỳ bật khóc, tất cả khách xung quanh đều cau mày nhìn về phía đây.
Tô Phương Dung lập tức đi tới: “An Ngọc Kỳ, đừng khóc…dì đưa con đi mua váy, được không?”
An Ngọc Kỳ nghe xong liền nín khóc: “Thật sao?”
“Dì không gạt con đâu.”
“Tuyệt quá!”
An Ngọc Kỳ vui mừng vỗ tay, nhanh chóng kéo Tô Phương Dung: “Đi thôi, đi thôi!”
Vân Mộc Đóa vừa tức giận vừa lo lắng: “Phương Dung, đừng chiều nó quá!”
“Không sao đâu!” Tô Phương Dung cười nói: “Lần đầu tiên gặp mặt mình cũng không chuẩn bị quà. Chỉ cần cô bé thích là được.”
“Đúng vậy!” An Ngọc Kỳ làm mặt xấu với mẹ mình.
Vân Phi Phàm lắc đầu: “Nếu con bé cứ được chiều như vậy, sau này thật sự không thể kết hôn được.”
Tần Lệ Phong đứng lên: “Tôi cũng đang rảnh, cùng nhau đi đi.”
Tô Phương Dung gật đầu cười, đối Vân Mộc Đóa nói: “Bọn mình đi một vòng xem, lúc nữa trở về tìm cậu.”
Vân Mộc Đóa không thể từ chối thêm nữa nên ngượng ngùng cảm ơn.
Sau khi hai người cùng An Ngọc Kỳ rời đi, Vân Phi Phàm kinh tởm liếc nhìn chị gái: “Chị ơi, chị dạy con gái chị như thế nào vậy? Thật đáng xấu hổ!”
Vân Mộc Đóa cũng rất khó chịu: “Tất cả đều là do bố nó chiều quen rồi! Hiện tại thì hay rồi, anh ta không quan tâm nữa, lại ném phiền phức cho chị!”
“An Ngọc Kỳ không thể tiếp tục được chiều hư như vậy, chị, chị phải kỷ luật nó thật tốt.”
Vân Mộc Đóa buồn bực xua tay: “Chị biết rồi.”
Không lâu sau, Tô Phương Dung nắm tay An Ngọc Kỳ trở về, An Ngọc Kỳ vui vẻ chạy tới: “Mẹ xem, đây là thứ mà chú mua cho con! Có nhiều váy đẹp quá, con thích lắm!”
Vân Mộc Đóa liếc nhìn, tất cả đều là quần áo trẻ em hàng đầu trên thế giới! Hai túi đầy!
“Cái này…giá bao nhiêu …”
Tô Phương Dung ngồi xuống nói đùa: “Anh Tần thanh toán tiền rồi, không cần phải đau lòng cho anh ấy đâu.”
An Ngọc Kỳ mạnh mẽ gật đầu: “Đúng, đúng, không phải mẹ nói đàn ông kiếm tiền chỉ là để phụ nữ tiêu tiền sao?”
Tô Phương Dung sững sờ, ngay cả Vân Phi Phàm cũng sững sờ: “Chị…chị dạy bọn trẻ cái này hả?”
Khuôn mặt Vân Mộc Đóa đỏ bừng, lập tức khiển trách con gái: “Không được nói lung tung, mẹ đã nói với con lúc nào vậy? Chắc là…con học được từ việc xem tivi đúng không?”
“Không phải!”
“Còn chưa im đi?”
Tô Phương Dung bật cười: “Được rồi, đừng nói An Ngọc Kỳ nữa, chỉ cần cô bé vui là được.”
An Ngọc Kỳ nóng lòng muốn mở túi ra: “Mẹ, Mẹ, ngày mai con có thể mặc chiếc váy màu xanh lam này được không?”
Vân Mộc Đóa cáu kỉnh đáp lại rồi quay đầu nói với Tô Phương Dung: “Phương Dung, mình rất xin lỗi.”
Tô Phương Dung xua tay nói thẳng: “Đã bảo đừng khách khí rồi mà!”
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô đổ chuông và đó là Molly gọi tới.
“…Được rồi, chị sẽ quay lại ngay.”
Sau khi nhận được điện thoại di động, cô nói: “Mình có chuyện ở công ty, phải về trước.”
Vân Phi Phàm lập tức đứng dậy: “Chị Tô, em về với chị.”
“Được rồi.”
Chia tay Vân Mộc Đóa, cả hai rời đi.
Vân Mộc Đóa như một quả bóng xì hơi, nản lòng, nhìn con gái hạnh phúc bên cạnh, bất lực nói: “An Ngọc Kỳ, sao con có thể tiêu nhiều tiền của người khác như vậy? Không phải mẹ đã nói cho con biết, chúng ta không giống như trước đây. Không có bố và không có tiền, mọi việc đều phải dựa vào chính mình.”
An Ngọc Kỳ chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Tại sao? Mẹ đẹp hơn dì Tô, tại sao lại không tìm được người chồng giàu có như chú Tần giống dì Tô chứ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!