Chương 371: Cuộc sống của người có tiền
Lạc Cẩn Thi nhìn xung quanh, đâu đâu cũng có nhân viên công ty bận rộn, có thể thấy công việc ở đây thường rất căng thẳng, nhưng mọi người không có tâm trạng lo lắng hay đại loại như thể họ đều thích công việc hiện tại và yêu thích công việc của mình.
“Xin hỏi cô là Lạc Cẩn Thi sao?” Cô gái ở quầy lễ tân cười nói, đưa tài liệu trong tay cho cô. “Cô Lạc, Tổng giám đốc Cư nhờ tôi đưa cho cô, nói rằng cô không cần phải báo cáo với bộ phận nhân sự, chỉ cần đến văn phòng Tổng giám đốc, tôi đã sắp xếp mọi thứ cho cô tại bàn làm việc. ”
Lạc Cẩn Thi ngạc nhiên không biết cô gái tại quầy lễ tân làm sao có thể chắc chắn cô là Lạc Cẩn Thi, còn không cần đi bộ phận nhân sự báo cáo, đây không phải là đi cửa sau sao? Những người khác không đàm tiếu sao? Cô rất quan tâm đến ý kiến của người khác, tuy rằng cô rất có duyên, nhưng không ai là không có hai nhân cách khác biệt.
Sau khi nhận được tài liệu, cô nhìn về vị trí của thang máy, nói lời cảm ơn và đi về phía thang máy. Cô ấy thực sự không hiểu Cư Hàn Lâm đã làm gì, tuy nhiên, nếu đã đồng ý thì cô phải làm được, ai bảo cô bị anh nắm đằng chuôi chứ.
Có một hoặc hai nhân viên trong thang máy cùng đi lên, sau lưng cô dường như đang lẩm bẩm, Lạc Cẩn Thi cảm thấy bầu không khí thật chán nản, tại sao dường như tất cả mọi người trong công ty đều biết cô làm trợ lý của Cư Hàn Lâm như vậy?
Nếu sau này gặp mặt, mọi người sẽ bàn tán xôn xao, nhưng bây giờ cô ấy mới đến … Nhưng không thể cấm người ta bàn tán được, cô ấy biết sự thật này.
Phòng làm việc của Tổng giám đốc ở tầng cao nhất là tầng hai mươi tám, Lạc Cẩn Thi chỉ cảm thấy đi thang máy rất đau đầu, hơn nữa buổi sáng ngủ không ngon, nên cô cảm thấy chóng mặt.
Cô đợi hai thư ký phía sau ra ngoài thang máy trước, ai ngờ họ lại theo cô lên tầng 28. Cô bước sang một bên, hai người vội vã rời đi.
Cô ra khỏi thang máy, nhìn quanh một lượt, phát hiện Lâm Dịch Tuấn cách đó không xa đang đi về phía cô.
Đó không phải là người đàn ông luôn theo sát Cư Hàn Lâm sao? Lạc Cẩn Thi nghĩ một chút rồi giả vờ bình tĩnh đi về phía đó, cô nghĩ, có lẽ hướng Lâm Dịch Tuấn đang đi là văn phòng Tổng giám đốc.
“Cô Lạc Cẩn Thi, đi với tôi.” Lâm Dịch Tuấn nhẹ giọng nói, trên mặt không chút biểu cảm.
Lạc Cẩn Thi sững sờ, sau đó liền đi theo Lâm Dịch Tuấn, hóa ra anh tới đây đón anh, xem ra Cư Hàn Lâm đã biết cô ở đây.
Cô không khỏi nhìn xung quanh, cô có thể cảm nhận một lượt bầu không khí ở đây, rất bận rộn nhưng không căng thẳng, mọi người vội vàng nhưng không lo lắng, cô không hiểu tại sao, mọi người đều rất thích công việc của mình. .
“Tôi tên là Lâm Dịch Tuấn, sau này tôi sẽ là sếp của cô.” Anh tiếp tục nhẹ giọng nói, không hề quay đầu nhìn lại, trong giọng điệu cũng không có chút cảm xúc nào. “Văn phòng của Tổng giám đốc không thể tùy tiện vào được. Cô phải thông qua tôi. Ngoài ra, ngoài tôi và Tổng giám đốc Cư, không ai có quyền chỉ đạo cô, hiểu không?”
Lạc Cẩn Thi ậm ừ một tiếng, cô lại hiểu ra một điểm khác, Lâm Dịch Tuấn này có vẻ rất không thích cô, thậm chí có thể nói là khó chịu.
Nhưng không phải cô chỉ nói dối một lần thôi sao? Và, Cư Hàn Lâm đã nói với anh chàng này chưa?
Gõ cửa, Lâm Dịch Tuấn chỉnh lại cà vạt: “Lát nữa đi vào kí hợp đồng không được nói nhiều. Tôi sẽ thu xếp hết công việc của cô. Địa điểm văn phòng đã được sắp xếp xong. Sau khi kí hợp đồng, tôi sẽ đưa cô đến đó.”
Bên trong vang lên tiếng ‘vào đi’ rất lớn, khiến Lạc Cẩn Thi cảm thấy toàn thân run lên, sau này phải sẽ thường xuyên nghe thấy giọng nói quen thuộc này.
Lâm Dịch Tuấn đẩy cửa ra nhường vị trí, Lạc Cẩn Thi chỉ vào mình, hắn gật gật đầu, đây là muốn nàng đi vào sao? Nhưng sau khi đi về phía trước vài bước, cô không cảm thấy Lâm Dịch Tuấn đang đi theo, khi nhìn lại thì anh chàng không hề đi theo. Điều này có nghĩa là gì? Để cô ấy tự đi vào?
“Sao? Cô không dám vào?” Giọng Cư Hàn Lâm từ xa đến gần, có chút đùa giỡn và mỉa mai.
Lạc Cẩn Thi đã nhìn thấy bàn làm việc của mình, bên trên có vẻ như có một chồng tài liệu.
Cô thở phào nhẹ nhõm, Lạc Cẩn Thi đi về phía trước vài bước, sau khi nhìn thấy Cư Hàn Lâm, cô trực tiếp đứng trước bàn làm việc: “Tổng giám đốc Cư, tôi đến báo cáo.” Theo lý bình thường có lẽ nên nói như thế này.
Nghe thấy câu này, Cư Hàn Lâm không khỏi cười thầm, cúi đầu lật xem tài liệu trên bàn: “Ngồi đi, nói một chút về chi tiết hợp đồng, sau đó có thể bắt đầu làm việc.”
Lạc Cẩn Thi suy nghĩ một lúc, luận án đã kết thúc, cô không có gì để làm ở trường, một sinh viên năm ba như cô, thực sự không có gì để làm.
Bắt đầu thực tập nhanh như vậy, còn là làm trợ lý cho Tổng giám đốc một công ty hàng đầu đất nước có lẽ là điều mà nhiều người mơ ước, nhưng đạt được điều này không biết là may mắn hay là lời nguyền. .
Cô ngồi trên sô pha, Lâm Dịch Tuấn lại mở cửa, lần này là bưng hai ly cà phê vào, có lẽ là do Cư Hàn Lâm gọi.
“Tổng giám đốc Cư, buổi chiều chủ tịch Trần mời anh đến gặp một khách hàng quan trọng từ Pháp về, nói là không hiểu gì đó trong kinh doanh, nên muốn dựa vào anh.”
Cư Hàn Lâm gật đầu: “Nói với người ta, hẹn gặp anh ở cửa Tập đoàn nhà họ Cao vào lúc ba giờ chiều.”
Lâm Dịch Tuấn sửng sốt một chút: “Tổng giám đốc Cư, anh muốn…”
Cư Hàn Lâm ngẩng đầu, nhìn Lạc Cẩn Thi, hài lòng với vẻ mặt của cô: “Không phải Cao Quang muốn hợp tác với chúng tôi sao? Tôi sẽ xem anh ta có thực lực này không.” Nói xong anh tiếp tục cúi đầu xem tài liệu.
Lâm Dịch Tuấn liếc nhìn Lạc Cẩn Thi, sau đó xoay người rời đi.
Cư Hàn Lâm cố ý nói câu này với mình, Lạc Cẩn Thi hiểu ra điều đó, xem ra anh muốn dùng cái này để uy hiếp cô, thật sự là một lần gây họa, cả đời chịu tội!
“Uống cà phê trước đi, rồi lát nữa đi với tôi một chuyến.” Cư Hàn Lâm nhấp vài ngụm cà phê, rồi tiếp tục đọc tài liệu. “Tập tài liệu màu đen trên bàn bên cạnh là hợp đồng của cô. Đọc xong, nếu cô có gì không hiểu hoặc cần thương lượng thêm thì nói với tôi.”
Lạc Cẩn Thi ừm một tiếng, sau đó liền đứng dậy cầm lấy tập tài liệu trên bàn, quả nhiên là Tổng giám đốc, bận rộn như vậy, ngay cả nói chuyện với người ta cũng phải bận đọc tài liệu …
Cô cong môi, hy vọng rằng mình sẽ không bao giờ bận rộn như vậy.
Hợp đồng chỉ là những gì đã nói vào ngày hôm đó, làm không công nửa năm, nhưng tiền thưởng có thể giữ. Lạc Cẩn Thi cũng hiểu rằng, số tiền thưởng này tương đương với không có, một trợ lý nhỏ như cô không thể làm các dự án…
“Trợ lý Lâm nói, tôi không cần nghe mệnh lệnh của người khác đúng không? Chỉ nghe lời anh và anh ta?” Lạc Cẩn Thi vẫn đang nghĩ đến chuyện khác, “Vậy tôi là trợ lý của trợ lý Lâm hay là trợ lý của anh?”
Sau khi Cư Hàn Lâm ký vào một văn bản, cuối cùng anh cũng chịu ngẩng đầu lên nói chuyện: “Cô nghĩ thế nào?”
Anh nhìn cô đầy nghi hoặc, giữa hai lông mày nở một nụ cười, như muốn nói: Muốn nói gì thì nói, nhưng không được nói sai.
Doanh nhân thật là gian xảo! Lạc Cẩn Thi Thiển nhếch miệng: “Tại sao tôi phải cùng anh đến Tập đoàn nhà họ Cao? Nhưng chúng ta đã nói rõ rồi, tôi đã hứa làm trợ lý cho anh, tại sao anh…”
“Đừng lo lắng.” Cư Hàn Lâm mỉm cười, “Tôi không phải là kẻ xấu xa… Nhưng cô phải nhớ rằng tôi là cấp trên trực tiếp của cô, nói năng lịch sự hơn một chút!”
Cái nhìn vừa rồi khiến người ta toàn thân run lên, lỗ chân lông như mở hết ra, dựng đứng lông cả người. Lạc Cẩn Thi đành phải gật gật đầu, Cư Hàn Lâm tính tình thay đổi như vậy thật sự khiến người khác không hiểu.
“Tôi đã đọc xong bản hợp đồng.” Lạc Cẩn Thi lấy cây bút đang mang theo ra, ký tên rồi đóng lại, “Không có gì phải bàn nữa. Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ làm trợ lý của anh, cho đến ngày 13/7…”
Thời điểm đó có vẻ là mùa cao điểm săn việc, tìm việc có thể dễ dàng hơn, ngoài ra nếu đã từng làm việc ở Hoa Phú thì chắc hẳn công ty nào cũng mong muốn tuyển cô.
Cư Hàn Lâm đương nhiên biết rõ suy tính trong lòng cô, nhưng anh sao có thể để cô rời đi dễ dàng như vậy.
Anh bấm điện thoại bên cạnh: “Mang quần áo vào.”
Một người phụ nữ gõ cửa bước vào, trên tay xách một túi: “Tống giám đốc, đồ anh cần đây ạ.” Cô không để ý trong phòng còn có một người khác.
Bởi vì trong mắt cô ta tràn đầy ánh sáng, trong mắt cô ta chỉ có suy nhất một mình Cư Hàn Lâm.
“Đưa cho cô ấy.” Cư Hàn Lâm dửng dưng nói rồi chỉ vào cánh cửa bên cạnh, “Cô vào thay đồ rồi đi cùng tôi.” Sau đó, anh đứng dậy mặc áo khoác và rời khỏi văn phòng.
Cô gái kia bấy giờ mới chú ý tới sự tồn tại của Lạc Cẩn Thi trong phòng, trong mắt chợt lộ ra sát khí.
Không ngờ trong văn phòng lớn như vậy vẫn còn có phòng nghỉ ngơi, quả nhiên người có tiền vô cùng phung phí, những người giàu có thực sự vô cùng xa xỉ.
Nhưng trên thực tế, toàn bộ văn phòng của Cư Hàn Lâm được trang trí khá thoáng, đơn giản nhưng không lạc lõng, tạo cảm giác thoải mái cho người nhìn. Tuy nhiên, một món đồ nội thất ước tính lên đến hàng chục nghìn đô la.
Tuy nhiên, thay quần áo ở một nơi xa lạ như vậy… Lạc Cẩn Thi nhìn ra cửa sổ, cách đó rất xa so với tầng đối diện, nhân tiện nhìn lên trần và tường, không thấy có gì khả nghi.
Bán tín bán nghi, cô từ từ thay quần áo, cố gắng không để lộ da trần, đề phòng vẫn hơn.
Bên trong túi là một bộ quần áo nhìn rất chuyên nghiệp, giá cả trên thẻ thật đáng kinh ngạc. Quần áo của nhà Z từ trước đến nay đều đắt như vậy, Cư Hàn Lâm lại mua đồ cho cô, còn là đồ chuyên nghiệp như thế này… Chẳng nhẽ… Bắt nhân viên mua đồng phục nhân viên?
Cô nhớ rằng trên đường vào, mọi người dường như đều mặc trang phục chuyên nghiệp như vậy, nam sơ mi trắng, âu phục và quần âu, nữ sơ mi trắng và váy.
Thay quần áo xong, cô lại cất vào túi, người phụ nữ đối xử ác liệt vừa rồi biến mất ngay khi cô đi ra ngoài, Cư Hàn Lâm nhìn cô thích thú, như thể đang cẩn thận kiểm tra từng khớp xương trên cơ thể cô.
“Tổng giám đốc Cư, cái váy này bao nhiêu tiền? Tôi có phải mua không?” Mặc dù giá trên nhãn rất đáng sợ, nhưng chắc không phải Cư Hàn Lâm mua tặng cô đâu.
“Haha …” Anh cười nhẹ, “Đây là đồng phục của nhân viên. Nhân viên không cần trả tiền. Đây là đãi ngộ của công ty. Cô mặc… tôi thấy khá vừa vặn.”
Bộ quần áo cả chục triệu, miễn phí cho nhân viên? Phúc lợi này … Lạc Cẩn Thi thận trọng gật đầu, quần áo cô mua mấy năm nay chắc cũng không đắt như vậy.