Chương 428: Về nhà cùng tôi đi.
Cho nên cô ấy quyết định nói dối: “Tôi…ra ngoài có chút chuyện cho nên không kịp về ăn cơm.” Tuy hơi ít nhưng nói thế này cũng không sao: “Anh ăn chưa? Chúng ta cùng nhau ăn nhé? cô ấy nhìn cơm trên bàn.
Cư Hàn Lâm mặt không hề dao động nhưng cũng không kìm được mà gục xuống, sau đó cười khẽ: “Cô…” Anh đứng dậy vươn tay ra lau đi chút nước sốt salad ở khóe miệng cô, nói rằng: “Như này mà còn nói là chưa ăn à?”
Ánh mắt của anh đã vô cùng say đắm.
Lạc Cẩn Thi chỉ cảm thấy trong lòng dâng trào, dường như bản thân nói gì đều sẽ bị anh nhìn thấy, có thể bản thân trước mặt anh như là một đứa trẻ con không hiểu chuyện vậy.
Cô ấy cười khúc khích: “Nhưng lúc nãy tôi chưa ăn no, chúng ta ăn thêm chút nữa nhé, nhìn trông có vẻ rất ngon đấy.” Đi tới bên bàn làm việc, nhìn thức ăn, bỗng nhiên thật sự cảm thấy có chút đói.
Cư Hàn Lâm khẽ thở dài, nhưng lại nở nụ cưởi: “Thôi được rồi, thức ăn đều nguội cả rồi, đừng ăn nữa, sẽ đau bụng đó, tối nay chúng ta cùng nhau đi ăn, tôi nhớ là cô thích ăn lẩu đúng không?”
Lạc Cẩn Thi mím môi có chút ngại ngùng: “Nhưng anh vẫn còn chưa ăn cơm mà.”
Cô ấy biết Cư Hàn Lâm thường bỏ bữa, nhưng như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe.
Cư Hàn Lâm có chút trầm mặc, anh ấy chưa ăn gì, có thể nói từ sáng đến giờ chỉ uống một cốc cà phê.
Lạc Cẩn Thi mím chặt môi, hơi đau lòng: “Hay là thế này, sau này buổi sáng anh dậy sớm sang nhà tôi ăn sáng đi.” Khi cô nói câu này, cô không hề nhìn anh, tất nhiên cô cũng cảm thấy ngại.
Sờ tay lên hộp cơm giữ nhiệt, mặc dù không phải là nóng lắm nhưng vẫn còn ấm: “Ăn một chút đi, tôi cảm thấy vẫn được mà.” Cô vừa nói vừa quay đầu nhìn anh.
Như này mới phát hiện anh ấy luôn không nói gì, vì anh ấy đang nhìn vào chính mình với một nụ cười khó hiểu: “Cô vừa nói gì nhỉ?”
Lạc Cẩn Thi có chút không hiểu: “Tôi, tôi nói gì…Tôi, tôi nói là, hay là sau này buổi sáng….”
Chưa nói hết câu, cả người đã vào lòng Cư Hàn Lâm: “Nói lại lần nữa.” Giọng anh hơi đột nhiên hơi khàn, ảnh mắt có chút gì đó khó hiểu.
Lạc Cẩn Thi dường như đã hiểu đó là gì, quay đầu sang một bên: “Tôi chỉ nói là anh đến nhà tôi ăn sang mà thôi, mỗi ngày khoảng bảy giờ tôi đã làm xong bữa sáng rồi.”
Lúc nói những điều này cô vẫn không nhìn Cư Hàn Lâm.
“Được.” Nói xong, Cư Hàn Lâm một tay nhẹ nhàng nâng cằm cô: “Lạc Cẩn Thi, về nhà cùng tôi đi.” Câu nói này anh đã muốn nói ra từ lâu rồi.
Lạc Cẩn Thi trố mắt nhìn, cô không ngờ mọi chuyện lại xảy ra nhanh như thế.
Tuy nhiên, cô cũng thật sự nghĩ rằng bọn họ sẽ không được lâu dài. Trước đây, sau khi yêu Hứa Khắc Chí được ba tháng mới gặp bố mẹ anh ta một lần.
Nhưng Cư Hàn Lâm là tổng giám đốc của một công ty lớn, bố mẹ nhất định quản rất chặt.
“Sao thế? Cô không muốn à?” Nói cho cùng, Cư Hàn Lâm vẫn cảm thấy có chút thất vọng, suy cho cùng anh hy vọng Lạc Cẩn Thư có thể đồng ý cùng anh về nhà gặp bố mẹ.
Nhưng nhìn phản ứng của cô ấy…
Lạc Cẩn Thu từ từ đẩy Cư Hàn Lâm ra, anh cũng không ôm cô chặt nên cũng dễ: “Tôi vẫn chưa nghĩ xong, chúng ta mới yêu nhau chưa đến một tháng thôi mà đã gặp bố mẹ rồi, như vậy nhanh quá.”
Trong lúc nói chuyện, cô vừa né vừa mở hộp cơm: “Nếu còn không ăn thì cơm nguội thật đấy, chúng ta cùng nhau ăn đi.” Cô bật cười, như thể sự ngượng ngùng và xấu hổ vừa rồi không có gì xảy ra.
Cư Hàn Lâm không ép nữa, kéo cái ghế lại: “Ăn chút thức ăn đi, tôi ăn cơm.” Thật ra đây đều là do anh đặc biệt cho người làm, đều là món mà Lạc Cẩn Thi thích.
Vốn chuẩn bị bất ngờ cho cô ấy, nhưng không ngờ nhận một cuộc điện thoại rồi bỏ lỡ.
“Cái này rất ngon, anh thử đi.” Cùng nhau ăn cơm, Lạc Cẩn Thư liền cảm thấy rất thoải mái: “Anh biết không? Cao Mạn Ngọc biết làm những món này, chỉ có điều những món cô ấy làm và những món này đều rất đặc điểm riêng và chúng đều rất ngon.”
Cư Hàn Lâm thích nhìn cô cười, cảm thấy rất ngon miệng và ăn từng miếng to.
“Lúc còn nhỏ, tổng giám đốc Cao một khi đã bận là bận cả một ngày, có tôi ở cạnh Cao Mạn Vân là ông ấy có thể yên tâm làm việc rồi, lúc đó chúng tôi ăn không quen đồ nước ngoài, cho nên tôi nghĩ đến việc nấu nướng nhưng tiếc là tôi sinh ra đã không có tài nấu ăn.”
Khi nói còn có vẻ tiếc nuối, bỏ một miếng gà cay vào miệng.
Từ nhỏ tới lớn, thật ra cô cũng được coi là giàu kinh nghiệm, theo độ tuổi của Cao Quang cho cô mà nói, mười tuổi đã bắt đầu cùng ông ấy và Cao Mạn Ngọc đi khắp các nước, gần như đã đi khắp Châu Âu rồi.
Mười lăm tuổi đến Thanh Hoa, khi học cấp ba và đại học, cô đều là người nhỏ nhất trường, thực ra có thể vào được trường học, vẫn phải dựa vào những lời tốt của Cao Mạn Ngọc nói với Cao Quang mới có thể giúp cô một thân thế tốt.
Cho nên đối với Cao Quang, cô không hận, những vết thương đã từng bị đánh cũng không là gì. Cứ coi như là làm vật thế thân thì sao? Ông ấy giúp bản thân, hơn nữa, tất nhiên cô ấy cũng cảm kích Cao Mạn Ngọc.
“Cuối tuần này có tiệc giađình, bạn bè bình thường cũng sẽ đến, hay là cô đến với tư cách là bạn tốt của tôi?” Thực ra Cư Hàn lâm vẫn hơi cố chấp muốn đưa cô về nhà.
Lạc Cẩn Thị bỏ đũa xuống uống nước: “Cư Hàn Lâm, tôi….”
Có tiếng gõ cửa, cô sợ tới mức lập tức ngồi bật dậy, suýt nữa làm đổ ghế đẩu: “Ai đó?”
Bên ngoài là tiếng của Lâm Dịch Tuấn: “Trợ lý Lạc, cô Cao đang ở dưới tầng tìm cô.”
Lạc Cẩn Thi nhìn Cư Hàn Lâm, quay đầu nói: “Tôi biết rồi, tôi xuống ngay đây.” Bữa cơm ăn cũng không xong: “Anh ăn trước đi, lát sau tôi quay lại.”
Nhìn Cư Hàn Lâm cười rồi gật đầu, cô mới yên tâm đi ra ngoài phòng làm việc.
Ở phòng khách tầng một, nhìn thấy một người mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ vào mùa đông, chính là cô ấy, cô ấy luôn thích mặc màu sắc lộng lẫy như vậy, ngoài ra phần thân dưới nhất định mặc quần bó màu da.
Nhưng dù mặc dày như vậy, cô ấy vẫn rất gầy. Đôi chân này, nhưng cô ấy rất ngưỡng mộ.
“Sao cậu lại tới đây? Cũng không chọn vào giờ nghỉ trưa?” Lạc Cẩn Thi khoác tay cô ấy, dẫn cô ấy đến ghế sofa bên cạnh: “Có việc gì cứ nói đi.”
Cao Mạn Ngọc cũng không nói gì, lấy ra một từ giấy từ trong túi đưa cho cô xem.
“Đây…đây là ai?” Lạc Cẩn Thi quay đầu nhìn cô ấy.
Cao Mạn Ngọc với vẻ mặt không tin: “Không phải chứ chị đại, cậu không nhận ra người này sao? Cô ấy là em gái của chồng cậu đấy, cậu không ngốc đấy chứ.”
Nhìn vẻ ngạc nhiên của cô ấy, Lạc Cẩn Thi nhìn tờ giấy, trên tờ giấy là một cô gái hai mươi tuổi, học trường đại học nào đó, sơ yếu lý lịch, kinh nghiệm công việc gì đó, đây rõ ràng là sơ yếu lý lịch mà, không phải sao?
“Rốt cuộc có chuyện gì?” Lạc Cẩn Thi nhìn Cao Mạn Ngọc không hiểu, cô biết em gái họ Tần của Cư Hàn Lâm, nhưng không biết bản sơ yếu lý lịch này từ đâu ra. Cao Mạn Ngọc vắt hai chân, khẽ thở dài: “Cô ấy nộp hồ sơ đến chỗ tôi.” Nói xong, còn tỏ vẻ kiêu ngạo: “Cô ấy cũng học thiết kế, nhưng chưa tốt nghiệp, muốn đến chỗ tôi thực tập. Đừng thấy cửa hàng của tôi vừa khai trương mà đánh giá thấp thực lực, tôi đoán cô ấy cũng muốn bắt đầu từng bước. Đừng nói tiểu nha đầu này còn tính toán trước.”
Lạc Cẩn Thi nhìn ảnh in trên sơ yếu lý lịch, nụ cười mỉm của cô gái nhìn rất đẹp. Đây là em gái Cư Hàn Lâm sao?
Cao Mạn Ngọc đưa tay ra khua trước mặt cô: “Đừng nhìn mê mẩn nữa, tớ khuyên cậu này, bây giờ cậu và Cư Hàn Lâm đã yêu nhau rồi, bố anh ấy năm đó có thể rong ruổi khắp thế giới, cậu phải cẩn thận, còn mẹ anh ấy năm đó cũng rất nổi tiếng. Xem ra, sau này cậu khó mà sống nổi.”
Lạc Cẩn Thi cười không nói gì.
“Nhưng như này cũng tốt. Từ nhỏ tới lớn, chẳng phải cậu đã không thích lặng lẽ thử thách sao.” Cao Mạn Ngọc nghiêng đầu nhìn cô nói.
Thật lâu sau, Lạc Cẩn Thi gật đầu.
Không còn mấy ngày nữa là tháng Giêng, mười mấy ngày nữa là giao thừa.
Mỗi năm vào dịp này, đường phố càng ngày càng náo nhiệt, các cửa hàng chật kín người, nhưng Lạc Cẩn Thi ngồi trong phòng làm việc nhìn ra bên ngoài chỉ cảm thấy cô đơn vô cùng.
Đến Thanh Hoa năm nay là năm thứ bảy rồi, không năm nào là không một mình, năm nay Cao Mạn Ngọc về rồi, có thể đến nhà cô ấy ăn tết, như vậy cũng cảm thấy náo nhiệt một chút.
Thực ra Cao Mạn Ngọc cũng là một đứa trẻ rất đáng thương, từ nhỏ đã không có mẹ, nhưng Cao Quang rất giỏi, nuôi cô ấy lớn lên, luôn vui vẻ, cởi mở, vô tư, cơ bản cũng không có gì để nói, cuộc sống rất vui vẻ.
Thông thường những đứa trẻ ở các gia đình bố đơn thân đều sẽ không cởi mở như vậy.
Cư Hàn Lâm đi vào sau khi gõ cửa, hai ngày nữa là được nghỉ rồi, dự án bên Pháp cơ bản đã xong, đợi sang năm thi công, cho nên anh ấy bây giờ rất nhàn.
“Thế nào? làm hơn một tháng rồi, thấy ổnchứ?” Cư Hàn Lâm ngồi xuống ghế sofa, ngẩng đầu nhìn cô: “Gần đây Lâm Dịch Tuấn và Đỗ Tương Dao đều khen em tiến bộ rất nhiều và rất nhanh.”
Nói tóm lại, không ai có thể đi đến điểm này mà không giúp đỡ.
Cư Hàn Lâm vừa gật đầu, vừa sờ mũi do dự, anh ấy hơi say rượu.
Lạc Cẩn Thi bỏ giấy tờ trong tay xuống: “Có chuyện gì rồi sao?” Anh trực tiếp nói với tôi thì tốt, nhưng tôi làm sai gì rồi sao?” Cô cảm thấy dáng vẻ đầy tâm sự của Cư Hàn Lâm.
“Không.” Cư Hàn Lâm lắc đầu, lại do dự chốc lát mới lại nhìn cô hỏi: “Cô….định ăn tết ở đâu? Đến nhà họ Cao hay tự ăn tết ở nhà?”
Lạc Cẩn Thi sững sờ, lúc đó mới hiểu ý của anh, bèn mỉm cười: “Tôi sẽ ở nhà họ Cao vài ngày,” Trước đây cô cũng ở cùng Cao Mạn Ngọc.
Cư Hàn Lâm hơi thất vọng gật đầu, nhưng anh không để Lạc Cẩn Thi phát hiện, sau đó đứng dậy: “Nếu như, tôi nói nếu như, nếu có khả năng, tôi muốn cô ăn tết cùng tôi.” Ánh mắt anh đỏ lên khiến người khác không thể không nghe theo: “Dẫu sao một người không phải quá cô đơn sao? Công ty sẽ nghỉ tổng cộng khoảng mười lăm ngày, cho nên ngoài vài ngày ăn tết và đi thăm hỏi bà con thân thiết ra, những ngày còn lại tôi không muốn một mình như những năm trước.”