Chương 444 Hối hận suốt đời.
Lạc Cẩn Thi nhìn Đỗ Tương Dao, vẻ mặt cô ấy có chút lạnh lùng, giọng điệu dần dần dịu lại: “Lỡ thì cũng đã lỡ rồi. Lần chia tay này có lẽ sau này cả đời không gặp lại. Nếu là trong nháy mắt … Chẳng ai có khả năng nhìn thấy trước tương lai… Nếu có khả năng đó, thì cho dù chết đi chị cũng sẽ giữ lại… ”
Giọng điệu bất lực, Lạc Cẩn Thi sửng sốt, cô chưa từng thấy vẻ mặt chán nản như vậy của Đỗ Tương Dao.
Một lúc sau, cô mới nói: “Xem ra tình cảm đó đã khắc cốt ghi tâm đối với chị rồi, cho nên vừa nhắc tới thì vẻ mặt chị đã bán đứng chị rồi. Em cũng hy vọng có nhớ tới tình yêu này suốt đời…”
“Thay vì nhớ cả đời, thì hãy trân trọng nó suốt đời. Hồi ức luôn là nỗi đau, và những gì em có sẽ không còn là hồi ức, em biết đấy …”
Hai tay Đỗ Tương Dao đan vào nhau, như xen lẫn nỗi đau: “Hôm đó anh ấy mặc chiếc áo sơ mi ca rô trắng đỏ, ngồi đó với khuôn mặt gầy guộc, hình ảnh đó vẫn hiện lên trong tâm trí chị. Chị không bao giờ biết, đó lại là lúc chia tay.”
Nói xong, Đỗ Tương Dao bật khóc không kìm được, nước mắt lăn dài trên má, từng giọt rơi xuống áo.
Tiếng khóc của cô ấy nức nở và kìm nén.
Nghe xong, Lạc Cẩn Thi cảm thấy đau lòng, cô cảm nhận được nỗi đau của Đỗ Tương Dao.
Tình cảm sâu sắc của Đỗ Tương Dao một lần nữa khiến Lạc Cẩn Thi có chút buồn bực không kiềm chế được.
Cô lặng lẽ nghe Đỗ Tương Dao lẩm bẩm: “Ai cũng có điều tiếc nuối. Chỉ cần không phải là sinh tử, thật ra vẫn có cơ hội cứu vớt. Một khi trải qua sinh tử, thì sẽ hối hận suốt đời.”
Lạc Cẩn Thi rốt cuộc hỏi: “Đỗ Tương Dao … hai người không phải trải qua sinh tử rồi chứ…”
Đỗ Tương Dao tái mặt, cười đau khổ: “Đúng vậy, đến tối hôm sau hôm đó chị cũng không gặp anh ấy. Chị còn tưởng rằng anh ấy giận chị nên mới thế, nhưng không bao giờ nữa…”
Đỗ Tương Dao đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt gần như tuyệt vọng, nước mắt giàn giụa.
Nước mắt lại lăn dài trên má, Đỗ Tương Dao khóc như mưa, cô ấy bỗng nhiên ngồi xổm xuống, lấy tay che má rồi bắt đầu khóc, giọng buồn vô cùng!
Lạc Cẩn Thi vươn tay vỗ nhẹ lưng Đỗ Tương Dao, không biết an ủi như thế nào, nhưng lại cảm nhận rõ ràng hơi thở tuyệt vọng cùng nỗi thống khổ của cô ấy.
Một lúc sau, Đỗ Tương Dao cuối cùng cũng kìm nén được, ngẩng đầu lên, hai mắt sưng đỏ, kiệt sức, nhìn Lạc Cẩn Thi xin lỗi: “Xin lỗi nhé, vốn dĩ đến an ủi em, vậy mà lại khóc vì chuyện của chị… ”
Lạc Cẩn Thi cảm nhận được những thăng trầm của cuộc đời. Ở sâu trong khu vườn, một con chim dừng lại ở đó, cô đơn, đứng trên cành.
Một cơn gió thổi qua, đàn chim bay đi nơi lạnh giá.
Những bông hoa trong vườn trơ trọi, một cơn gió mùa thu lướt qua, cái lạnh khiến Lạc Cẩn Thi rùng mình. Đã vào thu, tiết trời lạnh dần.
Cô và Đỗ Tương Dao đi dạo trong vườn, không ai nói gì thêm, một lúc sau, Đỗ Tương Dao mới nói nhỏ: “Trong chuyện tình cảm của em và Cư Hàn Lâm, chị là người ngoài, chẳng có quyền nói gì, cũng không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì… ”
Nói đến đây cô dừng lại, nhìn Lạc Cẩn Thi đầy tha thiết: “Nhưng chị biết mối quan hệ của hai người không nên dễ dàng kết thúc như vậy … Tình cảm không phải như thế này, tình cảm thực sự là sau một thời gian dài …” Lạc Cẩn Thi đột nhiên lớn tiếng cắt ngang lời của Đỗ Tương Dao, giọng điệu không chút cảm xúc, như đang nói chuyện của người khác: “Chuyện này em biết … trải qu thời gian dài như vậy em vẫn chưa hiểu gì cả, nhưng em hiểu một điều, tình cảm khong thể gượng ép, tình yêu thực sự sẽ khiến đôi bên cảm thấy thoải mái chứ không phải cứ canh cánh trong lòng… ”
Nói xong lại cúi đầu thở dài: “Chị có một tình yêu đáng nhớ, đến giờ vẫn ghi nhớ sâu đậm. Có lẽ em chẳng bao giờ có cơ hội trải qua cảm giác tiếc nuối như thế…”
Vừa nói, cô vừa ngẩng đầu, nhìn Đỗ Tương Dao bằng ánh mắt chân thành: “Em không bao giờ hy vọng mình sẽ có cơ hội trải qua chuyện như thế. Nhờ có lần trải lòng này, nên em mới cảm nhận được sâu sắc nỗi đau của chị… ”
Đỗ Tương Dao lắc đầu, ánh mắt khác thường, cô nhìn về phía xa xăm, một lần nữa nhớ lại mấy chục năm trước: “Đã là quá khứ rồi, năm đó anh ấy 26 tuổi…”
Lạc Cẩn Thi ngỡ ngàng, không ngờ người đó còn trẻ như vậy đã ra đi, Đỗ Tương Dao năm nay đã ngoài 40 tuổi.
Họ đã xa nhau quá lâu rồi, Đỗ Tương Dao vẫn đau như vậy!
Xem ra, Đỗ Tương Dao có tình cảm sâu đậm với anh ấy đến vậy, đối với người đã tổn thương sâu sắc thì câu nói hữu ích nhất trên thế giới này cũng trở nên vô dụng, huống chi là người không hiểu!
Hai người đi được vài bước, Đỗ Tương Dao đột nhiên nói: “Chị hy vọng em có thể suy nghĩ lại chuyện từ chức, em đừng từ chức…”
Đỗ Tương Dao lại nói thêm: “Cho dù là vì chị … em ở lại công ty… sự việc dự án của công ty Phan … nhưng sau khi kết thúc chúng ta sẽ rời khỏi đây, chị sẽ đi cùng em…”
Lạc Cẩn Thi vươn tay chạm lên tóc của Đỗ Tương Dao, tóc của Đỗ Tương Dao mềm mại, có cảm giác như một mảnh lụa.
Cô đã nghe nhiều người nói về gia cảnh của Đỗ Tương Dao, gia đình Đỗ Tương Dao rất nghèo, nhưng Đỗ Tương Dao rất nỗ lực.
“Đỗ Tương Dao, em luôn có muốn hỏi chị một câu…”
Đỗ Tương Dao ngạc nhiên: “Em hỏi đi…”
“Em nghe nói rằng chị từng bước từng bước thăng tiến, giờ chị và gia đình đã có mấy trăm tỉ. Tại sao chị vẫn chấp nhận làm quản lý ở công ty, lại còn là quản lý cấp trung.”
Đỗ Tương Dao chỉ cười: “Chị làm ở công ty này hơn 20 năm rồi, từ năm đôi mươi, vừa tốt nghiệp đại học …”
Nói rồi, rất nhiều kỉ niệm lại ùa về, mãi sau, cô mới nói tiếp: “Khi đến tuổi chị, em sẽ hiểu ra nhiều điều, biết nhớ và biết ơn. Còn nhớ lúc trước chị được cha của Cư Hàn Lâm, cũng là ông chủ trước đó của công ty này đánh giá cao. Sau này cứ thứ làm đến vị trí hiện tại, thực ra chị có thể leo cao hơn nữa, nhưng chị không đồng ý…”
Lạc Cẩn Thi chỉ gật đầu, nghe Đỗ Tương Dao chậm rãi nói: “Có lần sếp nói chuyện với chị … còn nói, chỉ cần chị làm việc ở công ty này 30 năm, có thể sẽ được cất nhắc lên phó chủ tịch và cho chị một ít cổ phiếu nhưng chị không đồng ý. Thực ra lương của chị đã rất cao rồi, trong công ty chắc chỉ đứng sau sếp thôi. Như thế là chị đã hài lòng rồi. Chị đến công ty làm việc không vì gì khác, một phần là để trả ơn, còn phần khác là vì tiền.”
Lạc Cẩn Thi có chút kinh ngạc, cô biết Đỗ Tương Dao trước giờ vẫn làm việc rất tốt, nhưng cô cũng từng nghe nói Đỗ Tương Dao khi mới đến đã bị nhiều người xa lánh.
Được sự động viên và đánh giá cao của ông chủ, cuối cùng Đỗ Tương Dao cũng tiếp tục ở lại công ty! Không phải ai cũng kiên trì được như vậy.
Cho nên ở công ty, Đỗ Tương Dao luôn là một tồn tại trong truyền thuyết! Mọi người đều đoán được mức lương của Đỗ Tương Dao cao bao nhiêu, nhưng không ai dám hỏi, ngay cả Cư Hàn Lâm, đôi khi cũng phải kính nể Đỗ Tương Dao.
Nhưng một khi trong công ty xảy ra chuyện gì, Đỗ Tương Dao sẽ đứng ra nhận lỗi và trách nhiệm.
Cũng giống như sự cố rò rỉ thông tin lần này, nếu không có ai chịu trách nhiệm về sự cố này thì Đỗ Tương Dao phải ra mặt.
Rốt cuộc là ai cũng lợi dụng nhau, nhưng quan hệ giữa Đỗ Tương Dao và ông chủ cũ không đơn giản như vậy, nhiều người đang đoán già đoán non.
Cho tới bây giờ, không ai dám suy đoán ra mặt, mà chỉ là bàn tán về chuyện Đỗ Tương Dao là một người phụ nữ đã ly hôn rồi.
Chồng từng là doanh nhân người Hoa với khối tài sản hàng nghìn tỷ nhưng Đỗ Tương Dao không phải là người phụ nữ tham lam tiền bạc, cuối cùng nhận ra không còn tiếng nói chung với chồng, chị vẫn ly hôn.
Vì vậy, sau sự việc này, mọi người lặng lẽ nói về Đỗ Tương Dao, có người nói Đỗ Tương Dao ngốc, có người nói Đỗ Tương Dao thông minh, cũng có người nói Đỗ Tương Dao vô tư, cũng có người nói rằng Đỗ Tương Dao là người thanh bạch.
Đến nay, Đỗ Tương Dao vẫn là một ẩn số, và một lần nữa Lạc Cẩn Thi lại vấp pahir bí mật này.
Vẻ mặt Đỗ Tương Dao bình tĩnh, nghiêm túc nhìn Lạc Cẩn Thi: “Bây giờ chị nói em cũng chưa hiểu đâu. Đợi lúc nào em đến tuổi chị, em sẽ hiểu được thế nào là lựa chọn…”
Cho đến tận tối, Lạc Cẩn Thi vẫn suy nghĩ về những lời Đỗ Tương Dao đã nói với mình khi chia tay, cái gì gọi là đánh đổi thực sự? Hi sinh tính mạng và chính nghĩa, đều là lựa chọn sao? Đó có phải là một sự đánh đổi thực sự?
Cô bước về căn hộ và nhẹ nhàng mở cửa.
Khoảnh khắc cửa đóng lại, mơ hồ thấy được một bóng người vụt qua!
Lạc Cẩn Thi không quan tâm lắm, chỉ khẽ liếc nhìn, sau đó xoay người, đóng cửa lại, đi vào phòng bếp, làm một ít mì sợi mà cô thích ăn.
Đột nhiên chuông cửa vang lên, cô đặt đũa xuống, bước tới cửa, qua mắt mèo cô thấy Cư Hàn Lâm.
Anh xoay người dựa lưng vào cửa không biết phải làm sao.
Anh gõ hai lần cũng không thấy động tĩnh gì, xoay người rời đi, Lạc Cẩn Thi do dự một hồi, cô đứng dậy, nhìn qua mắt mèo nhưng không thấy anh nữa, liền quay trở lại bàn, không còn tâm trạng ăn cơm.
Lạc Cẩn Thi dọn dẹp bát đũa, cô sống ở lầu hai, từ đây có thể nhìn ra khung cảnh vườn sau.
Lạc Cẩn Thi sợ nhất là độ cao và nhà cao tầng nên việc lựa chọn lần này cũng độc nhất vô nhị. Đột nhiên tấm rèm chuyển động, Lạc Cẩn Thi giật mình, cô xoay người, bước nhanh tới rèm, vén rèm lên, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt cô với cái đầu để trần.