Chương 138: Vừa to, vừa thô, lại ngon miệng
Có một bạn gái nhỏ biết làm nũng, thật là quá hạnh phúc.
Cố Lâm Hàn một tay túm Vu Tịch qua, cái mặt làm nũng này, anh có chút tư tâm không muốn bị những người khác nhìn thấy. “Được được, mua một xiên.”
Vu Tịch nghe xong, vội vã ngẩng đầu nói: “Ông chủ, cho một xiên xúc xích nướng.”
Cổ Lâm Hàn nhìn cô: “Em đấy, cũng thật là không ngượng ngùng gì, trên đường cái cũng bắt đầu không biết xấu hỗ.”
Vu Tịch không sao cả nói: “Xảy ra chuyện gì đâu, trên đường cái, lại không ai biết em, nhìn thấy em không e lệ, bọn họ biết em à ai đâu, ở trước mặt người quen còn cần chút mặt mũi, ở trước mặt người xã lạ, anh sĩ diện có tác dụng gì sao.” 66
Lại bắt đầu ngụy biện linh tinh.
Anh cũng thật sự bội phục cô, có cô gái nào có thể làm được không biết xấu hổ như cô vậy đâu?
Đồ ăn rất nhanh được đưa vào tay.
Vu Tịch cười ha hả, cắn một miếng trước.
Đồ ăn vẫn thật là thơm.
Dù sao cũng thật sự là không ăn cơm, có chút đói bung.
Cô cắn xong rồi, nhìn Cổ Lâm Hàn, nhớ tới cái gì, giờ lên xúc xích nướng nói: “Anh ăn không, cho anh ăn một miếng.”
Cổ Lâm Hàn nhíu mày, quay đầu đi.
Vu Tịch cười nói: “Ha ha, không ăn sao, ăn rất ngon, em rất thích loại đồ ăn này, vừa to, vừa thô, lại có thể ăn ngon.
Nghĩ nghĩ, Vụ Tịch cười hạ ha, vô cùng đen tối, đối với cây xúc xích kia, trực tiếp vươn đầu lưỡi ra, liếm một chút.
Mặt Cổ Lâm Hàn, lập tức đỏ.
Đây, đây là cái động tác gì chứ.
Hơn nữa, cái gì mà vừa to vừa thô, lại có thể ăn…
Hít, cô gái này.
Cổ Lâm Hàn đột nhiên cảm thấy, bụng dưới nóng lên.
Vội vã nhìn nhìn bên cạnh, nhưng thật ra trong chốc lát, cũng không ai nhìn đến. Anh hừ một tiếng nói: “Vu Tịch em được lắm, em thật đúng là.”
Vụ Tịch còn đang giả bộ, vẻ mặt vô tội: “Xảy ra chuyện gì vậy, mặt anh sao lại đỏ như, ai nha, em nói, em thích nhất là ăn xúc xích nướng nha, anh cái người này, tư tưởng anh quá xấu rồi, anh nghĩ cái gì vậy chứ.”
“A…”
Cố Lâm Hàn nói: “Em lại đây cho anh, anh đến cho em nhìn xem thử càng lớn hơn nữa, càng thô, càng ngon miệng.”
Vu Tịch nhìn vẻ mặt uy hiếp của anh đi về phía có nơi này, vội vã nhảy dựng, chạy thật xa. “Ha ha ha ha, anh làm gì vậy, đừng đuổi theo ta, em nói cho anh biết, nơi này chính là trước mặt mọi người, anh mà qua đây, em sẽ kêu lên đấy.”
Vụ Tịch chạy ra, Cổ Lâm Hàn làm bộ uy hiếp một chút, Vu Tịch cười ác hơn.
Cổ Lâm Hàn cũng không khỏi bị cô làm trò nở nụ cười. Mãi cho đến khi phát hiện người bên cạnh đều nhìn về phía này, mới ho khan một chút, thu liễm lại.
Thật là, đột nhiên lại quên mất, đây là trên đường cái. Thiếu chút nữa bị cô gái này làm cho sai lệch. Thật là một cô gái hâm.
Nữ lưu manh.
Thật là kỳ quái, rõ ràng, vẫn một cô gái ngây thơ, hiểu biết lại nhiều hơn so với mấy cô gái cùng lứa. Vu Tịch chạy vài bước, dừng lại, nhưng mà lúc này, đột nhiên cảm thấy, dạ dày khó chịu quay cuồng một chút.
Một dòng dịch chua xót từ trong cổ họng chậm chậm dâng lên…
Cô che miệng, suýt chút nữa phun ra.
Cổ Lâm Hàn lập tức cười không nổi nữa. “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Anh chạy tới, đỡ Vụ Tịch, thấy cô vẫn luôn muốn nôn ra, sắc mặt cũng trở nên kém, một phát cướp lấy xúc xích nướng trong tay cô: “Anh đã sớm nói thủ này không thể ăn.”
Vu Tịch dùng một chút, dễ chịu một ít. “Thôi đi, em đã tra qua, cái này là nôn nghén, anh không biết. Nhưng mà nôn nghén cũng hơi sớm một chút đi, người ta không phải nỗi, ba tháng mới có thể nôn nghén sao.