Chương 20:
Hứa Khả vẫn luôn nhìn hai người, Vu Tịch nắm lấy tay vịn phía trên, “Lần này anh lái chậm chút.”
Cố Lâm Hàn khịt mũi, sau khi khởi động xong, anh cố tình tăng tốc.
Vu Tịch lập tức kêu lên, “Cố Lâm Hàn, anh còn dám, anh tin hay không… lần này tôi trực tiếp nôn lên người anh.”
Cố Lâm Hàn chỉ doạ cô một chút, lúc này tốc độ xe đã chậm hơn nhiều, nghe cô nói xong, anh quay đầu lại nói: “Cô dám nôn, tin hay không tôi sẽ khâu cái miệng của cô lại.”
“Anh, anh dám khâu, tin hay không, tôi sẽ khâu hết lỗ trên người anh!”
“…”
Tất cả lỗ.
Mặc dù vẫn còn lỗ ở mũi và tai, nhưng khi cô nói ra điều này, điều đầu tiên mà mấy người kia nghĩ đến là cái lỗ đằng sau của đàn ông.
Cố Lâm Hàn suýt đạp chân ga.
Vu Tịch này thiếu đòn!
Vu Tịch khịt mũi, phớt lờ anh.
Ở phía sau, mặt Hứa Khả cũng ửng hồng.
“Vu Tịch từ nước ngoài về khắc hẳn.” Cô ta cười, “Cởi mở hơn nhiều.”
Cô ta đang ngồi phía sau Cố Lâm Hàn, nghiêng người ôm ghế của anh, dựa gần Cố Lâm Hàn hơn, nhìn vẻ mặt của anh, nói với Vu Tịch những lời thấm thía, “Tuy nhiên, dù sao thì trong nước cũng khác với nước ngoài, đang ở trong nước, khi nói vẫn phải cẩn thận. Chúng ta là người một nhà, nghe thấy thì không sao, nếu để người có ý đồ xấu nghe thấy, sẽ ảnh hưởng xấu tới cô, tin đồn có thể bóp chết người.”
Vừa nói, cô ta vừa vỗ vào ghế sau, nói với Cố Lâm Hàn, “Phải không Lâm Hàn?”
Vu Tịch nghe cô ta nói như vậy, quay đầu lại, chớp mắt, vô tội nói: “Cô đang nói cái gì vậy, cởi mở cái gì. Tôi nói tôi muốn khâu lỗ mũi và lỗ tai của anh ta.”
“…”
Trên mặt Hứa Khả lập tức xuất hiện nhiều màu sắc khác nhau.
Cố Lâm Lịch ở bên cạnh, nhịn không được bật cười.
Hứa Khả lúng túng vén tóc, nặn ra một nụ cười nhìn Vu Tịch, “Thật sao… tôi nghĩ quá nhiều rồi, bởi vì tôi đã ở trong vòng tròn này lâu, tôi biết lòng người rất nham hiểm.”
Vu Tịch nói như có lý không tha cho cô ta, không hiểu quay đầu lại hỏi: “Nghĩ nhiều cái gì, chị Hứa Khả, chị nghĩ đi đâu vậy?”
“…”
Ngay lập tức Hứa Khả không biết nên đặt tay ở đâu, mở miệng khép lại nhiều lần, không biết phải nói gì.
Vu Tịch lại nói: “Ai nha, rốt cuộc là cái gì…”
“Chính là…”
Cố Lâm Hàn ở phía trước nhíu mày.
Vu Tịch này, giả vờ, tiếp tục giả vờ đi.
Kỹ năng diễn xuất ảnh đế bẩm sinh như Oscar, để ở chỗ này thì quá lãng phí.
“Vu Tịch.” Cố Lâm Hàn nhắc nhở cô, bảo cô nói ít lại.
Lúc này Vu Tịch mới giả vờ nhìn sắc mặt của anh, đột nhiên hiểu ra.
Che miệng, khoa trương nói: “Ôi, chị Hứa Khả, chị sẽ không nghĩ là tôi nói… phía sau… lỗ phía sau kia chứ.”
Vẻ mặt đó khiến cho mặt Hứa Khả tái xanh.
“Hahahaha, chị Hứa Khả, chị biết nói đùa thật đấy, mấy năm không gặp, chị cũng thay đổi, thay đổi “hiểu biết” hơn.”
“…”
Khoé miệng Hứa Khả giật giật.
“Vu Tịch, cô biết nói đùa thật đấy, tôi hiểu biết gì chứ, nhà tôi quản nghiêm, những chuyện này, tôi cũng nghe người khác nói thôi.”
Vu Tịch nói: “Quản nghiêm mà còn hiểu biết như thế, chị Hứa Khả, xem ra là cô có thiên phú bẩm sinh à?”
“…”
Vu Tịch này đúng thật là!