Chương 35
Có Tân Tân cắn tay đứng ở một bên nhìn thấy kỳ lạ.
“Tại sao Cố Lâm Hàn lại nhờ người đưa chúng ta ra ngoài? Làm sao anh ta biết chúng ta đang ở đây…”
Sau đó, cô thấy Vu Tịch đánh mạnh vào ngực Cố Lâm Hàn.
“Khốn nạn, anh buông tôi ra.”
Khó khăn lắm Có Lâm Hàn mới bắt được con nhóc xấu xa này, còn có thể để cô đi à?
Anh dùng hai tay nắm lấy cổ tay cô, “Ha, cô chạy đi, chạy nữa đi, tôi xem cô có thể chạy đi đâu.”
Vu Tịch kinh hãi nhìn khuôn mặt xanh tím của Cố Nam Thương. Đôi đồng tử rực cháy đó thực sự đang tức giận cô…
Cô vội vàng quay lại hét lên: “Chú cảnh sát, cứu cháu, giết người…”
Cảnh sát yên lặng nhìn về phía bên này.
Đứng đó nhìn, nhưng không ai dám bước lên.
Đây là ai, đây không phải là Cố Lâm Hàn sao?
Ở thành phố B này, ai dám động vào anh.
Trong mắt Cố Lâm Hàn lập tức xuất hiện nụ cười đắc ý.
Ánh mắt như muốn nói “Cô hét đi, cô cứ hét rách hỏng cả cổ họng, cũng không có ai tới cứu đâu”.
Vu Tịch biết anh đang rất tức giận, không nói cái gì khác, phát đánh cuối cùng đó bản thân cô tự biết mình dùng rất nhiều sức.
Hơn nữa, hai người vẫn là kẻ thù cũ, kẻ thù cũ.
Vu Tịch sốt ruột, bụng trở nên khó chịu.
Cô muốn che bụng, nhưng bị anh bắt tay cô không cử động được.
Cô cảm thấy bụng hơi sưng lên khó chịu, cảm giác rất rõ ràng, không giống như bình thường.
Cô nhíu mày nói: “Không được, Cố Lâm Hàn, ảnh thả tôi ra, bụng tôi không thoải mái…”
Nghe vậy Cố Lâm Hàn chỉ muốn bật cười.
Còn dám sử dụng cách này.
“Ha cô nghĩ tôi là đồ ngốc à?” Có Lâm Hàn vẫn nắm lấy tay cô.
“Anh… Cố Lâm Hàn, tôi nói thật.” Vu Tịch ngắng đầu, nghiêm nghị nhìn anh.
Có Lâm Hàn biết rằng người phụ nữ này diễn rất giỏi.
“Không thoải mái thì cũng phải nhịn cho tôi.”
Nhưng, Vu Tịch chỉ cảm thấy bụng hơi đau.
Đột nhiên cô có chút lo lắng, cảm giác này giống như ngày bình thường kỳ kinh nguyệt của cô tới.
Nhưng cô đang mang thai, làm sao lại có kỳ kinh nguyệt?
Cô tái mặt vì sợ hãi, đột nhiên cô nghĩ, không phải cô sẽ bị sẩy thai chứ?
Cô càng lo lắng hơn, cảm giác được anh vẫn đang có chấp với mình, cô tức giận ngắng đầu lên chửi bi.
“Cố Lâm Hàn, hổ dữ còn không ăn thịt con của nó, anh, anh muốn nhìn thấy tôi sẩy thai sao?”
Cố Lâm Hàn nới lỏng tay một chút.
Thấy sắc mặt của Vu Tịch tái mét, ngồi bệt xuống đất.
Cố Lâm Hàn lập tức cảm thấy dường như có một sợi dây trong đầu mình sắp đứt, mắt anh chuyển động.
Cố Tân Tân ở một bên thấy kỳ lạ.
Cô ấy không liên tưởng đến chuyện cô mang thai, vẫn đang lắm bẩm, “Cậu nói cái gì vậy, Tiểu Tịch, câu sao vậy?”
Lúc này, đột nhiên Cố Lâm Hàn ôm Vu Tịch lên.
Ôm cô chạy ra ngoài.
“Này, Cố Lâm Hàn, anh đưa Vu Tịch đi đâu?”
Có Tân Tân vội vàng đi theo.
Vô Ưu ở phía sau bắt lực nhìn theo.
Cảnh sát chỉ trỏ theo dõi ở phía sau, Cố Lâm Hàn đến như: một cơn gió, đi không thấy bóng dáng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Một đường bão tố…
Rất nhanh đã đến bệnh viện.
Cố Tân Tân nhìn thấy người được đưa đến… khoa phụ sản?
Khoa phụ sản???
Cô ấy mở to hai mắt nhìn ra bên ngoài, không phải chứ, thế giới này là huyền huyễn sao?
Cô ấy sững người một lúc, sau đó nhanh chóng gọi điện cho Lôi Đình.
“Lôi Đình anh mau qua đây đi, Vu Tịch đang ở bệnh viện.”
Mà ở bên trong…