Lúc đầu Vu Tịch là không muốn tin rằng mẹ của mình bất công, nhưng mà bốn năm trước, cô yêu sớm bị phát hiện, bởi vì thích Tả Kinh Luân, náo loạn đến mức mọi người đều biết, bà ta đi tới cho Vu Tịch một bàn tay, chỉ về phía mặt cô mắng cô là người không biết xấu hổ, nhỏ như vậy đã biết ra ngoài quyến rũ đàn ông, bị bà nội cô nuôi lớn không có một chút gia giáo.
Nhưng là về sau khi bọn họ phát hiện Vu Điềm nhỏ hơn Vu Tịch tuổi lại còn trao đổi thư tình với Tả Kinh Luân, thái độ của bà ta lập tức thay đổi 360°, nói thẳng, Tả Kinh Luân là người tốt, gia thế tốt, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ kết hôn, ở bên nhau sớm một chút, tránh khỏi về sau đàn ông tốt bị những người khác cướp mất.
Về sau, Tô Hành lo lắng Vu Tịch cướp bạn trai của Vu Điềm, trực tiếp nghĩ biện pháp nói ba của cô Vu Tân Nông, đưa Vu Tịch đi nước ngoài học tập.
Vu Tịch nói, “Thiên kim nhọ Vu nên như thế nàoì, giống như là Vu Điềm 16 tuổi đã yêu sớm?”
“Vu Tịch, mày, có cần mặt mũi hay không, có em gái ruột của mình như vậy, đồ không có lương tâm, ngay cả thân tình là cái gì cũng không hiểu, sao tao có thể sinh ra đứa con gái như mày chứ.” Tô Hành càng nói càng tức giận, ban đầu sau bốn năm cũng không nghĩ để cô trở về, nhưng lại bị trường học ở nước ngoài đuổi về, thật là mất mặt.
Bà ta tiếp tục mắng, “Uổng công cho nó còn ngày ngày nhớ mày, thấy mày đi ra ngoài ăn chơi cũng lo lắng cho mày, đi xem mày về chưa, hừ, bởi vì Kinh Luân thích em gái mày, coi thường mày nên mày mới bắt đầu oán hận em gái mày, nhưng nó cũng là em gái ruột của mày, ngay cả bạn trai của em gái ruột mà mày cũng muốn cướp, rốt cuộc mày có trái tim hay không vậy.”
Vu Tịch vốn mang vẻ mặt lạnh lùng, nghe lời này, vẫn không khỏi muốn cười.
“Mẹ, rốt cuộc là ai cướp bạn trai của ai? Tôi vô tâm?”
Ban đầu Tả Kinh Luân thân thiết với ai hơn?
Tô Hành còn cảm thấy đứa con gái này không thể tưởng tượng nổi, “Ha ha, mày thật là không biết tự lượng sức mình, dù nói để mày cùng Vu Điềm, rốt cuộc Kinh Luân sẽ vừa ý ai, người ngoài cũng nhìn thấy rất rõ ràng, chỉ có mình mày là thấy bản thân mình quá tốt, rảnh rỗi lại chạy ra ngoài, không bằng ngắm nghía trong gương xem bản thân mình thử, thật sự là, mình không bằng Điềm Điềm còn trách người khác không cho mày cơ hội.”
Vu Tịch cũng đã sớm không còn ôm hi vọng muốn mẹ mình có thể nhìn mình lâu một chút.
Dù sao trong mắt của bà ta, từ đầu đến cuối chỉ có một đứa con gái làm bà ta kiêu ngạo kia mà thôi.
“Mẹ, vậy thật không có cách nào, Điềm Điềm có thể làm ra vẻ như vậy, người bình thường thật sự là học không được, tôi chỉ sợ là làm cho ngài thất vọng.”
Lúc này, phía trước có một bàn tay trực tiếp đánh lên trên mặt Vu Tịch.
Ngẩng đầu lên liền thấy Vu Tân Nông mặt đầy phẫn nộ, đang trừng mắt nhìn Vu Tịch.
Vu Tịch quay đầu, che gương mặt đau rát.
Nếu là người khác, dám đánh cô một bạt tai như vậy, chỉ sợ cô đã đánh trả, nói đến đánh nhau thì cô chưa từng ngán ai.
Nhưng mà người trước mặt là ba của cô.
Chủ tịch quốc hội đại nhân được tôn trọng.
Cô ngẩng mặt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!