Chương 116: Cảm giác thân quen
Trong một tuần thi ba ngày, đầu óc Đan Tâm căng như dây đàn.
Những kiến thức mà cô đã học đều năm rất chắc còn kiến thức cô bỏ lỡ thì phải cố nhồi nhét, Chí Bình đã giúp cô khái quát lại kiến thức và nhấn mạnh những mục có thể vào nhất.
Cuối năm này Chí Bình cũng tốt nghiệp bằng giỏi, anh định sẽ học lên thạc sĩ ở tại trường.
Có quan hệ rộng với thầy cô, mấy lân còn được thầy cô gọi tới thảo luận đề thi nên anh biết khuynh hướng đề thi ra như thế nào.
Bên cạnh đó, anh cũng đã dò hỏi thầy cô một chút về hướng ra đề thi năm nay vì thế Doãn Đan Tâm lần đầu tiên cảm thấy mình học trúng tủ nhưng cũng lần đầu tiên trải qua cảm giác lo lắng vì không nắm chắc bài học, xem nội dung bài này thì lại lo bài kia, còn những phần mà Chí Bình yêu cầu cô nắm chắc cô đã nắm rồi.
Cô đoán kết quả kỳ này của cô không tệ.
“Đan Tâm, thi thế nào rồi, tớ làm được hết nè.
Chưa bao giờ tớ thấy thi cử dễ dàng như thế.
Anh Chí Bình ôn chuẩn thật đấy, không lệch đi đâu được!”
Trịnh Mỹ Lâm ra khỏi phòng liền chạy đi tìm Doãn Đan Tâm sung sướng đến run người.
Thế là cả trường lại đồn ầm lên, Chí Bình tiết lộ đề cho Doãn Đan Tâm, cô đúng là đứng im cũng bị đạn mà.
Trở thành câu chuyện cho mọi người xì xầm cô đã quen rồi.
Đan Tâm khoác lên vai Trịnh Mỹ Lâm hỏi cô mấy câu về Trương Tu Kiệt, thời gian qua đều là một tay Mỹ Lâm chăm sóc cho Tu Kiệt, người lớn vì muốn hai đứa trẻ bôi đắp tình cảm còn Trịnh Mỹ Lâm lại đơn giản nghĩ đó là bạn tốt của cô nên tận tình mà chăm sóc.
Vê đến nhà, Đan Tâm thi xong nên vui vẻ ra mặt, cô hết ôm Henry đi dạo rồi lại nói rất nhiều với ông Ngô và dì Kỳ.
Hai người thấy cô vui vẻ như thế cũng vui lây.
Bữa tối vẫn như mọi khi có cả ông Ngô, dì Kỳ và lái xe riêng cùng nhau ăn cơm.
Hôm nay không biết ai đến thăm nhà đúng vào bữa ăn, Đan Tâm quên mình là chủ, nghĩ rằng nhỏ tuổi nhất nên chủ động đứng dậy đi mở cửa, vì cái tính đó của cô mà bọn họ đều yêu quý cô như người một nhà.
Vì yêu quý cô nên bọn họ cũng thay cô chăm sóc cho vú nuôi rất nhiều.
Ban ngày Đan Tâm đi học, Ngô quản gia và dì Kỳ đều vào bệnh viện chăm sóc cho vú nuôi khiến Đan Tâm vừa cảm động vừa ăn tâm.
Nhưng thời gian gần đây sức khoẻ của vú nuôi yếu hẳn đi nên đêm nào cô cũng qua bệnh viện với bà.
Đan Tâm mở cửa, nụ cười vẫn hiện diện trên môi, cô cứ nghĩ là Mỹ Lâm vì không còn ai biết đến nhà cô.
Đến mơ cô cũng không tin, Hàn Lam Vũ lại tới đây! Đan Tâm có hơi né tránh hắn, sợ hắn xuất hiện chỉ có tức giận chuyện gì đó mới tìm cô nên có chút đề phòng: “Chú tới đây làm gì?”
Hàn Lam Vũ thật không ngờ, ấn tượng của cô về hắn lại xấu xa tàn bạo như thế.
Hắn cười khổ: “Tôi có làm gì em đâu? Nhìn em sợ hãi như thế?”
“Vậy sao, nếu không phải đánh tôi thì là cảnh cáo tôi không được làm tổn thương người yêu của chú, tôi đã rời đi một tuần rồi, không phải chú lại nghe ai đặt điều rồi tới tính số với tôi chứ?”
Đan Tâm đã học được cách bình thản, chỉ cần trái tim không đập vì hắn thì lòng cô sẽ thanh thản.
Hàn Lam Vũ từ lâu không để tâm đến cảm xúc của cô, nay khi nghe những lời này hắn chẳng hiểu vì sao trái tim lại có chút đau.
Hắn thực sự đã đối xử với cô như thế? Hàn Lam Vũ nhất thời không có gì để giải thích, hắn bám vào câu nói của cô mà trả lời: “Đầu óc của em sao lại chỉ biết hoài nghi như thế? Chẳng giống em một chút nào!”
Quả nhiên là hẳn muốn bênh vực Triệu Y Trân, nghĩ cô đang ám chỉ Triệu Y Trân chơi xỏ cô à? Mà đúng thực, cô có suy nghĩ đó! “Là chú dạy tôi mài”
Nói ra câu này Đan Tâm có chút tủi thân, cô đã chịu không biết bao nhiêu oan ức rồi! Hàn Lam Vũ bất lực nhìn cô, không muốn cãi nhau với cô nữa, hắn bước qua cô đi vào trong nhà.
“Này, Hàn Lam Vũ, chú rốt cuộc tới đây làm gì?”
Doãn Đan Tâm vội đóng cửa lại chạy theo hắn vào trong.
Nhìn thấy Hàn Lam Vũ ba người kia như bị điện giật bật dậy rời khỏi vị trí.
“Không cân, không cân, tôi là chủ nhà, chú ta là người ngoài xâm nhập gia cư bất hợp pháp.
Đừng sợ, tôi gọi cảnh sát bắt chú ta!”
Đan Tâm lời nói đi kèm hành động, cô tiến đến điện thoại bàn bấm dãy số khẩn cấp nhưng còn chưa bắt được tín hiệu thì Hàn Lam Vũ đã nhanh tay ngắt kết nối.
Hắn nhoẻn cười, bước gần đến cô, Đan Tâm vô tình kẹt giữa hắn và bức tường phía sau.
Hắn chống tay trên tường, cúi đầu xuống nói vào tai cô, hơi thở cùng sự tiếp xúc quá gần khiến Đan Tâm rùng mình.
“Tôi là chồng hợp pháp của em, nếu ly hôn tôi cũng có một phân góc nhà này đấy!”
Đan Tâm chưa kịp hoàn hồn thì hãn đã đi vê ngồi xuống bên cạnh ghế Đan Tâm, đồng thời nhắc nhở: “Đang dùng bữa mọi người đứng hết lên làm gì? Ngôi xuống cùng ăn đi!”
Dì Kỳ thấy hắn không có ý định đi bèn đi vào lấy bát đũa cho hắn.
Đan Tâm không hiểu nổi hắn, ghét cô như vậy còn tới đây làm gì chứ? Sự hiện diện của hắn khiến bữa ăn trải qua một cách nặng nề.
Ăn xong Đan Tâm phụ dì Kỳ rửa bát rồi sửa soạn đồ vào thăm vú nuôi, hoàn toàn xem người ngồi trên sofa như không khí.
Ngày mai Đan Tâm sẽ đến đảo Tiểu Doãn cùng Hàn Tử Lam và Bạch Thi Tịnh nên cô tối nay sẽ ngủ lại một đêm với vú nuôi.
Hàn Lam Vũ muốn đưa cô đi, Doãn Đan Tâm không thèm để ý tới hắn, cô gọi lái xe riêng đưa cô đi nhưng anh là do Hàn Lam Vũ thuê về làm sao có thể dám làm phật lòng ý hắn chứ? Doãn Đan Tâm dù thế nào cũng nhất quyết không chịu lên xe hăn, cô quyết định đi bộ.
Doãn Đan Tâm ra khỏi nhà, được một đoạn phải đi qua bãi đất rộng cỏ mọc um sùm, hoang vắng đến rợn người.
Đèn đường sáng trưng nhưng chỉ có một mình cô ở đó, Đan Tâm bắt đầu cảm thấy hối hận.
Một tiếng mèo hoang kêu cũng đủ làm cô khóc thét quay đầu bỏ chạy.
Chiếc xe của Hàn Lam Vũ đi chậm phía sau cô lập tức tăng tốc rôi phanh gấp lại.
Hắn mở cửa bước ra, Đan Tâm đang chạy đến, gương mặt đầy nước ôm châm lấy Hàn Lam Vũ trước mặt khóc nức nở.
Hàn Lam Vũ biết gan cô nhỏ, hắn chỉ muốn xem cô rốt cuộc có thể đi bao xa, hắn khinh khỉnh xoa mũi cô: “Tôi đánh giá em cao quá rồi!”
Đan Tâm ấm ức không nói, cô đẩy hắn ra chủ động ngôi vào ghế phụ, nước mắt tủi thân vẫn không ngừng rơi xuống.
Hàn Lam Vũ chợt mỉm cười, hắn đột nhiên có cảm giác hai người đang quay lại trước đây, dường như giọt mắt của Đan Tâm đã hóa giải phần nào đó sự căng thẳng đang áp chế lên mối quan hệ này.
Hàn Lam Vũ đưa cô đến bệnh viện, tiện thể cũng muốn vào thăm vú nuôi, không hiểu sao hôm nay hản lại nhiệt tình như vậy, không phải hắn làm chuyện có lỗi với cô nên ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên, vì vậy mới tới đây để giải bớt nghiệp chướng à? Dù là lý do gì thì cũng không làm cô hết giận hắn.
Từ lúc cô rời khỏi biệt thự Proud thì giữa mối quan hệ của bọn họ đã có một vết nứt không cách nào lấp đầy rồi.
Còn nếu hỏi trái tim của cô có hắn không thì xin thưa, nó nhiều đến mức cô cảm thấy phiền phức nhưng không thể ngừng nhớt!
Đan Tâm thấy ngột ngạt nên cầm bình nước đứng dậy muốn ra ngoài, hắn liên lên tiếng: “Ở đây có nước rồi mài”
“Phòng Dư Cảnh Nam có loại trà rất ngon, hình như là bạn chú ta ở nước ngoài gửi về, nhưng chú cũng đừng tưởng bở, tôi không cho chú đâu!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!