Chương 127: Hành
Lúc Đan Tâm tỉnh lại đã là ngày hôm sau, trần nhà trắng toát, xuất hiện ảo ảnh của nỗi nhớ, lúc khó khăn cô và vú nuôi đã nương tựa vào nhau để sống, đối với bà, tình yêu dành cho đứa con trai không được trọn vẹn nên đã dành hết tâm huyết, tình cảm trao cho cô.
Bà vừa là cha, là mẹ, là ông nội là người đã ở bên cô lúc khó khăn.
Cô còn chưa thể làm gì để báo hiếu cho bà thì bà đã đi rồi, trái tim Đan Tâm muốn nát vụn.
Cánh cửa vừa mở ra, Đan Tâm dường như không nhìn lại, đôi mắt đầy nước bất động nhìn trần nhà khiến cho trong mắt tụ lại một làn nước sóng sánh.
Tiếng giày cao gót va chạm trên nền gạch vang lên những âm thanh lộp độp đều đều, Đan Tâm cũng không nhìn lại chỉ khi nào người nọ cất tiếng, Đan Tâm mới biết cô là ai.
“Đan Tâm à, tôi biết bây giờ cô rất đau lòng nên hôm nay tôi tới thăm cô.
A, cô cũng đừng hiểu lâm là tôi tốt bụng, thực ra hôm nay tôi tới đây để khám thai, có kết quả rồi thì tôi và Tiểu Vũ cũng sẽ về Hàn gia để thông báo một tiếng.
Chắc cô thắc mắc lắm nhỉ? Tại sao tôi lại tới đây khám thai mà không sợ bị lên báo?”
Triệu Y Trân nhoẻn cười: “Bởi vì, từ hôm nay tôi sẽ không giấu giếm đứa trẻ này nữa, nó là giọt máu của Hàn gia, nó phải có một danh phận, sau này nó chính là người thừa kế của Hàn gia.
Cô nói xem thân phận cao quý biết bao nhiêu? Tôi phải công khai nó thì mới giữ được Tiểu Vũ bên mình, Đan Tâm à, nơi này không thuộc về cô!”
Doãn Đan Tâm không quan tâm địa vị gì đó, không quan tâm cô ta công khai cái gì chỉ quan tâm một điều: “Chị vì sao lại biết vú nuôi không qua khỏi?”
Bắt gặp thể loại câu hỏi này, Triệu Y Trân có chút chột dạ, cô ta tiến đến ngôi xuống băng ghế cạnh giường khoanh tay trước ngực thản nhiên mỉm cười: “Việc đứa con gái ngất xỉu khi biết vú nuôi không qua khỏi đã trở thành đề tài bàn tán của mọi người từ tối qua đến bây giờ.
Cô cũng thật là đáng thương, từ đầu đến cuối đều ngây thơ như một con nai tơ vậy.
Cô nghĩ vì sao Tiểu Vũ lại giữ cô không muốn ly hôn mặc dù mối quan hệ của hai người sẽ chẳng đi tới đâu? Ban đầu hai người có thể kết hôn cũng chính là vì Hàn lão gia đã nói nếu Tiểu Vũ không chịu lấy cô toàn bộ quyền thừa kế sẽ thuộc về Tử Lam, chính vì vậy điều kiện để Tiểu Vũ phải giữ cô, điều kiện để tôi nhận nhục chính là vì muốn bảo toàn quyền thừa kế con trai trưởng của Tiểu Vũ mà thôi, nhưng bây giờ thì khác, chúng tôi đã có con rồi, ít nhiều đứa trẻ này vẫn hơn cô về mọi mặt.”
Doãn Đan Tâm có chút kinh ngạc nhưng cũng không thể lay động được cô, cái chết của vú nuôi đã giết đi nửa mạng của cô rồi, thế giới ngoài kia có sụp đổ thì cũng không còn liên quan đến cô nữa.
Đan Tâm bình thản, bình thản một cách đau lòng: “Không sao, tôi thành toàn cho hai người!”
Triệu Y Trân tưởng mình nghe lâm, cô ta lại dễ dàng buông bỏ danh phận Hàn thiếu phu nhân thế à? Triệu Y Trân có một chút tức giận vì mưu kế của mình hoàn toàn thất bại.
“Đáng lý ra cô nên từ bỏ từ sớm mới phải, nếu không cô và Trương Tu Kiệt cũng không phải chịu khổ ở nhà hoang rồi.”
“Cô nói cái gì?’ Đan Tâm quay sang nhìn Triệu Y Trân, nước mắt không lúc nào khô được, cứ rơi mãi không ngừng.
“Hàn gia trên dưới lớn nhỏ đều rất thích cô, nếu như cô mất trinh tiết trong tay kẻ khác thì liệu họ có còn yêu thương cô nữa hay không? Đáng tiếc tên Tu Kiệt si ngốc bảo vệ cô, hắn có yêu mà không có nhận, kết quả vì muốn cứu cô mà tính mạng cũng chẳng cần.
Bảo vệ được tính mạng hẳn liền bị xuất huyết dạ dày còn suýt chết, đúng là ngu ngốc mà, hôm đó chỉ cần hắn giải tỏa bản thân, hắn cũng được lợi, kế hoạch cũng không bị vỡ lở, tôi và Tiểu Vũ cũng không phải đợi tới bây giờ mới công khai!”
Doãn Đan Tâm nghe rõ từng lời, cô đau đến mức không nói ra thành lời, là cô liên lụy Trương Tu Kiệt, là cô liên lụy anh ta nhưng đến cái hỏi thăm gặp mặt cô cũng không tới.
Doãn Đan Tâm chậm rãi ngồi dậy, cô ôm lấy ngực khóc không thành tiếng, vì sao những người thân xung quanh của cô lại phải vì cô chịu nhiều bất hạnh như thế? “Tôi khó khăn lắm mới lừa được Bạch Thi Tịnh bỏ cô ở đảo hoang nhưng tên Tử Lam nhiều chuyện kia lại phá hỏng kế hoạch của tôi.
Doãn Đan Tâm, tôi thực sự hận cô đến chết, hận đến mức không thể giết cô, tại sao ai cũng bảo vệ cô như vậy?”
Chuyện này thì Hàn Tử Lam đã nói cho cô biết.
Cô ta làm nhiều việc như thế cũng là vì muốn cô rời xa Hàn Lam Vũ, bọn họ một kẻ lừa cô một kẻ muốn dồn cô đến chân tường.
Thảo nào Hàn Lam Vũ lại không tin cô trong sạch, bọn họ rắc tâm muốn cô nhận vết nhơ mà cô không làm.
Bấy nhiêu chuyện chưa đủ làm Đan Tâm điên loạn, Triệu Y Trân đúng là phục cô sát đất nhưng càng như vậy cô càng phải khiến cô ta ra tay.
“Doãn Đan Tâm, nếu như cô chết trong trận bão đó, nếu như cô không quay trở về thì tôi đã không ra tay với vú nuôi của cô.
Bà ta sau khi biết con trai vì bà ta muốn hiến thận mà lộ mặt khiến kẻ thù tìm đến rồi giết chết bà ta đã chết trong sự dày vò đau đớn, bà ta đã ân hận đến mức nào, rất may là bà ta ra đi rất nhanh không phải chịu đựng đau đớn quá lâu.
Tôi đang nghĩ tình trạng của bà ta cũng không thể xuôi tay nhanh như vậy, cứ tưởng sẽ vật vã một hôi, hay là con trai bà ta hiện về kéo bà ta đi sớm nhỉ, cô nghĩ có thể là trường hợp nào?”
Lời nói Triệu Y Trân rất nhanh, như tiếng trống trong lòng Đan Tâm, nhịp điệu nhanh đến mức khiến Đan Tâm chết đứng trong giây lát.
Ánh mắt cô hẳn những tia máu, đau đớn đến muốn chết, cô hét lên một tiếng sau đó lao đến tát túi bụi vào mặt Triệu Y Trân.
Giọng nói của cô như bị ai lấy mất, chỉ có thể thể hiện sự phẫn nộ bằng hành động.
Triệu Y Trân không phản kháng, Đan Tâm điên loạn đánh cô tơi tả còn vô tình đánh vào bụng cô khiến Triệu Y Trân đau đớn ôm lấy bụng nằm gục xuống.
Tiếng hét của Đan Tâm đã thu hút mọi người, đầu tiên là Hải Quỳnh, Hải Quỳnh là người đã chỉ phòng cho Triệu Y Trân.
Cô biết Triệu Y Trân, còn là một fan hâm mộ của cô ta, sáng nay Hải Quỳnh trông nom Đan Tâm, cô muốn đi mua cháo cho bạn, điều quan trọng bây giờ là sức khoẻ của Đan Tâm.
Vô tình gặp được Triệu Y Trân ở bên ngoài còn biết hai người có mối quan hệ nên Hải Quỳnh rất vui vẻ chỉ đường còn hớn hở chạy ra ngoài mua cháo nhanh để quay lại gặp gỡ thần tượng.
“Này, anh làm gì vậy hả? Anh đang quay lén cái gì?”
Hải Quỳnh thốt lên nhìn kẻ bên ngoài câm máy quay trong phòng Đan Tâm.
Tên đó nghe thấy có người phát hiện vội chạy đi.
Hải Quỳnh không quan tâm nhiều, cô mở cửa ra chứng kiến Đan Tâm phát điên.
Tô cháo trên tay rơi xuống, Hải Quỳnh vội chạy tới ôm lấy Đan Tâm kéo ra.
“Đừng mà, Đan Tâm, cậu bình tĩnh lại đi.
Sao lại đánh người…