“Vậy là anh và cô bé đó đã đốt cháy giai đoạn đến mức đó?”
“Ừ, hơi khó tin nhỉ?”
Phong Kiện Lôi ung dung nhấp một ngụm cà phê, biểu tình rõ ràng đúng kiểu người đang có tình yêu. An Dụ Vân nhún vai, chà, coi bộ duyên tới cùng lúc với mấy người này ghê ha. Vừa nói không muốn ăn cơm chó của cô với Lãnh Dật Hiên mãi xoay đi xoay lại ai cũng đốt cháy giai đoạn đến mức này rồi.
“Hmm, chưa gì đã đem con người ta ăn sạch sẽ như vậy.”
“Chứ Lãnh Dật Hiên dùng cách nào đáng mặt đàn ông hơn sao? Cũng là đem cô ăn sạch từ lâu rồi còn gì?”
“Anh… làm sao mà anh biết được?”
“Làm gì có chuyện gì giấu được Phong Kiện Lôi tôi đây hửm? Cô có tin là tôi có thể kể được hai người tiến triển từ đâu không?”
“Được rồi, là anh giỏi.”
Dù sao thì Phong Kiện Lôi còn nhanh tay hơn Lãnh Dật Hiên, vừa mới hai ngày đã nhanh chóng đem con gái người ta ăn sạch sẽ, xác định luôn cả quan hệ, tốc độ này quả thực là tốc biến trong truyền thuyết đúng không?
“Anh yêu anh có biết được là tất cả mọi người xung quanh chúng ta đều đang đắm chìm vào tình yêu không?”
“Ai vậy?”
“Phong Kiện Lôi vừa yêu cô bé hôm bữa ở dạ tiệc ấy, Dương Lâm cũng hốt gọn chị Di Tâm rồi.”
“Thật sao?”
“Bất ngờ đúng không? Em còn thấy mọi người yêu nhau thực bình yên.”
“Quan tâm làm gì? Quan tâm anh là được rồi này.”
An Dụ Vân bĩu môi đánh yêu vào vai Lãnh Dật Hiên một cái, nhìn hắn vẫn chăm chăm xem văn kiện, cảm giác một ngày dài như vậy, kết thúc cùng hắn quả thực là hạnh phúc.
“Sắp tới là lễ trao giải phim truyền hình cuối năm đấy.”
“Đạo diễn Phùng có nói cho anh rồi. Sao? Có muốn anh đến dự không?”
“Anh đến dự sao?”
“Năm nào bên đấy cũng gửi thư mời cả, nhưng năm nay anh muốn xem bảo bối của anh nhận giải.”
“Vậy được, được dự lễ trao giải đó chính là thêm một bước để có thể đứng cùng anh rồi.”
“Anh đợi.”
Thực ra Lãnh Dật Hiên muốn nhân cơ hội này công khai chuyện của cô và hắn. Không phải hắn đang mạo hiểm, tự quyết đâu, nếu giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất là của cô, đích thân hắn sẽ trao giải, còn nếu không được cũng không sao, hắn sẽ tiếp tục đợi cô đến khi nào cô toàn tâm toàn ý chịu gả cho hắn.
Nhưng nhìn An Dụ Vân vui vẻ như vậy Lãnh Dật Hiên hắn lại càng trăn trở nhiều hơn. Ngày tháng tươi đẹp của cô hắn không nỡ phá, nhưng sự thật để đòi lại công bằng cho bố cô hắn cũng sẽ không thể im lặng được. Hắn càng nhìn An Dụ Vân càng đăm chiêu, khó khăn lắm mới khiến cô vực dậy được giữa biến cố, bây giờ lại làm cô đau khổ lần nữa, hắn thật lòng không cam tâm.
Trần Tinh Vũ từ ngày qua lại với Vũ Vân Ninh thì càng trở nên trầm tính, anh thực sự chết tâm, bây giờ chính là đang để cho gia đình muốn đặt anh ngồi đâu thì sẽ ngồi đấy, không có thêm nửa phần oán trách. Anh ở Trần thị nhiều hơn, thỉnh thoảng sẽ ở lại công ty không về nhà, nơi đó với anh bây giờ lạnh nhạt mà đến cả chính bản thân anh cũng đang thờ ơ với tất cả mọi người.
“Trần tổng, đây là văn kiện gửi đến chủ tịch, hôm nay ngài ấy không đến công ty, anh thay chủ tịch kí có được không ạ?”
“Đưa đây tôi sẽ kí thay cho.”
Nếu như mọi lần Trần Tinh Vũ sẽ chẳng thèm đọc qua mà lập tức đặt bút kí ngay cho xong chuyện nhưng không biết làm sao hôm nay anh lại cố tình cầm văn kiện này xem thật kĩ.
“Công ty viễn thông Khang Thịnh? Chúng ta có hợp tác với công ty này sao?”
“Thưa Trần tổng, đây là ý của chủ tịch ạ.”
“Đã thông qua hội đồng quản trị chưa? Khi nào? Tại sao tôi không nhận được bất kì thông tin nào về chuyện này?”
“Chuyện này… Trần tổng cứ hỏi chủ tịch đi ạ. Người làm công như chúng tôi chỉ nghe lời phân phó thôi, hoàn toàn không biết gì thêm ạ.”
“Để đây cho tôi đi, anh ra ngoài được rồi.”
“Vâng thưa Trần tổng.”
Trần Tinh Vũ càng ngày càng không hiểu được, anh tìm lại văn kiện, sổ sách của Trần thị càng tìm thấy nhiều điểm bất cập. Vốn nghĩ tại sao Trần thị tăng trưởng chậm như vậy nào ngờ là do hợp tác toàn với những công ty không chút tiếng tăm, Trần Tinh Vũ càng xem càng không hiểu, rốt cuộc bố anh đang làm cái gì với Trần thị này vậy?
“Bố, bố xem lại ít sổ sách này giúp con.”
Trần Đồng đeo đôi kính lão, cầm văn kiện lên lật ra xem, ông khẽ chau mày sao những cái này Trần Tinh Vũ lại có? Vốn đã là văn kiện chỉ thông qua ông tại sao Trần Tinh Vũ lại có thể giữ được?
“Mấy cái này con lấy từ đâu ra đấy?”
“Cấp dưới tìm bố để kí nhưng hôm nay bố không đến công ty nên định thông qua con. Con đọc thấy có nhiều bất cập quá nên mang về cho bố xem sao.”
“Ừm.”
“Tại sao trong danh sách những công ty hợp tác với Trần thị chúng ta không có một ai thông qua con vậy?”
“Cái này thông qua bố là được rồi.”
“Nhưng những công ty hợp tác cùng chúng ta không có công ty nào làm ăn chính đáng cả. Con đã điều tra qua hết rồi, những công ty đó đều làm ăn bất hợp pháp. Bố, rốt cuộc bố đang định làm gì?”
Trần Đồng không ngờ Trần Tinh Vũ lại không còn bị ông qua mặt được nữa thì lo sợ, chết tiệt, bây giờ mọi chuyện mà đổ vỡ ra thì ông cũng không chắc bản thân mình nắm chắc Trần Tinh Vũ trong tay đâu. Mọi chuyện xảy ra gần đây đã đủ đẩy Trần Tinh Vũ xa cách khỏi Trần gia, thêm chuyện này nữa chắc chắn anh sẽ không để yên đó mà khoanh tay đứng nhìn.
“Chẳng qua chỉ là muốn kiếm thêm một chút lợi nhỏ lo sính lễ cho con lấy vợ thôi. Con cũng thấy đó, nhà chúng ta với nhà họ Vũ cũng tính là hơi thua thiệt, bố chỉ lo cho tương lai của con thôi.”
Trần Tinh Vũ không biết phải bày ra biểu cảm gì, bố anh chính là đang thừa nhận với anh việc làm ăn phi pháp dưới danh Trần thị, anh còn hy vọng gì về cái gia đình này nữa? Nhưng chưa hết ở đó, anh còn điều tra ra được hồ sơ về An thị ở bên tổng kho Trần thị, liệu có là bố anh…?
“Bố đừng có lấy con ra làm lý do nữa, nếu bố thực sự vì con thì tại sao bố lại làm như vậy với An gia?”
“An gia? Con nói cái gì vậy Tinh Vũ?”
“Con tìm được hồ sơ của An gia trong kho văn kiện của bố. Bố, chuyện của An gia là do bố làm đúng không?”
Trần Đồng lúng túng, trên vầng trán già nua chập chằng những nếp nhăn lấm tấm mấy giọt mồ hôi lạnh. Cái kim trong bọc này cuối cùng cũng có ngày lòi ra, vốn những chuyện xấu không bao giờ giấu diếm được cả đời. Nhưng quả báo đến sớm với ông ta quá, người phát hiện ra lại là con trai ông, thực sự quá tàn nhẫn, đến mức ông không biết nên dùng mặt mũi gì mà nhìn Trần Tinh Vũ nữa.
“Tinh Vũ, không như con nghĩ đâu.”
“Vậy thì là thế nào? Bố nói bố vì con, năm lần bảy lượt đẩy An Dụ Vân ra xa khỏi con, vì con nhưng lại sau lưng con làm ăn phi pháp. Bố đã đẩy cả gia đình An Dụ Vân bước xuống hố sâu đấy, bố vì ai? Đừng nói là vì con, bố chỉ vì bản thân bố thôi.”
“Tinh Vũ, thực sự không phải, An Khuê đó đúng là cả tin nữa, không phải lỗi tất cả ở bố.”
“Bác An cả tin nhưng mà là tin bố, ông ấy có đời nào nghĩ được người bạn thân chí cốt của ông ấy sẵn sàng bán đứng ông ấy chỉ vì tiền đâu chứ.”
“Bố xin con, Tinh Vũ, đừng nói chuyện này cho ai biết, nếu không Trần gia chúng ta sẽ không yên mất.”
“Vậy bố nhìn người khác chết thay, nhìn gia đình người ta tan nát vì bố thì bố vui vẻ lắm sao?”
“Chẳng phải An Dụ Vân bây giờ sống tốt lắm sao, Lãnh Dật Hiên sẽ giúp nó cứu bố nó ra ngoài.”
“Vậy bố định sẽ mãi trượt dài trong tội lỗi thế này ư?”
Trần Đồng rơi vào trầm mặc, Trần Tinh Vũ không có một chút nào nhượng bộ, một tiếng An gia, hai tiếng An Dụ Vân. Ông không biết rốt cuộc đứa con trai này của ông đối với An Dụ Vân đã đặt biết bao nhiêu tâm can vào mà lại thành ra như thế này. Nhất định ông phải tìm cách cứu con trai ông ra khỏi vũng lầy tình yêu này, con bé An Dụ Vân đó có gì tốt đâu chứ? Vừa bỏ con trai ông đã liền bám lấy Lãnh Dật Hiên, sống giàu sang sung sướng, Trần Đồng ông chính là không cam tâm.
“Con muốn vạch trần bố cũng được, nhưng con có nỡ nhìn An Dụ Vân đau khổ thêm lần nữa không?”
“Gia đình của cô ấy trở lại như cũ, cớ sao phải đau khổ?”
“Con nhầm rồi Trần Tinh Vũ, con nghĩ bố có năng lực làm chuyện tày đình kia sao? Thời điểm đó Lãnh Dật Hiên chính là người đứng sau giật dây thâu tóm tất cả những doanh nghiệp nhỏ.”
“Bố nói cái gì cơ? Lãnh Dật Hiên?”
“Con không thấy sao? Vừa rồi hắn ta vừa qua Nhật Bản đã đe doạ để gia tộc Takizawa, năm nào không có bao nhiêu doanh nghiệp nhỏ rơi vào tay Lãnh Dật Hiên chứ? Bây giờ hắn ta yêu con bé An Dụ Vân chính là để bù đắp đó thôi. Con nghĩ bây giờ con tung chuyện này ra thì An Dụ Vân không đau khổ chắc? Con bé đó buộc phải dính tới chuyện này rồi.”
Trần Tinh Vũ chết sững, anh muốn vì An Dụ Vân mà làm chuyện tốt, nhưng không ngờ được cách nào cũng đều làm khổ cô. Rốt cuộc anh phải làm thế nào đây? Cách nào cũng đều không thể, nhưng bản thân anh cũng không thể khoanh tay, trơ mắt đứng nhìn được.