“Mẹ ơi có thật là con đã gặp được bố rồi không?”
“Là thật mà.”
“Bố thật đẹp trai mẹ nhỉ. Mẹ xinh đẹp như thế này bố lại đẹp trai đến thế.”
“Thôi ngủ đi đừng có nịnh mẹ nữa.”
“Liệu ngày mai khi con ngủ dậy bố có đi mất không?”
“Sẽ không. Bố sẽ mãi ở bên cạnh con, không rời xa con nữa.”
Tiểu Thiên hạnh phúc ngoan ngoãn đắp chăn lên chìm vào giấc ngủ. An Dụ Vân khẽ hát ru rồi hôn lên trán thằng bé. Dỗ Tiểu Thiên ngủ xong, An Dụ Vân quay về phòng. Cô nhìn thấy Lãnh Dật Hiên đang ngồi trên giường nhìn cô, tâm tình vẫn xốn xang như năm năm về trước.
Hắn tối nay ở lại đây, đi tắm cũng dùng áo choàng tắm của An Dụ Vân, nhất quyết không muốn về khách sạn lấy quần áo.
“Con đã ngủ chưa?”
“Dỗ mãi mới chịu ngủ, nó cứ hỏi em là ngày mai bố có đi hay không. Em phải nói với nó là bố sẽ ở mãi với nó nó mới chịu ngủ.”
“Năm năm qua một mình em nuôi con vất vả như vậy sao vẫn không chịu quay về?”
“Cũng không vất vả lắm đâu, chỉ có lúc đầu em không có kinh nghiệm chăm con nào, con khóc cũng chẳng biết, may có mọi người giúp đỡ. Em có lỗi với anh, vì vậy Tiểu Thiên chính là để chuộc lỗi với anh.”
“Tiểu Vân, anh không cần em có lỗi chuộc lỗi gì cả, anh chỉ cần em mà thôi.”
Lãnh Dật Hiên đón lấy An Dụ Vân, đặt cô ngồi lên đùi mình, năm năm xa cách khiến hắn không một giây phút nào muốn lìa xa cô thêm lần nữa. An Dụ Vân khẽ ôm lấy hắn, mặc cho hắn vùi đầu vào hõm vai mình. Cô cảm nhận người đàn ông này ngần ấy năm vẫn luôn đi tìm cô, bây giờ lại lo sợ như một đứa trẻ. Càng như vậy An Dụ Vân càng cảm thấy có lỗi.
“Em xin lỗi vì đã bỏ đi như vậy.”
“Đừng rời xa anh nữa.”
“Ừm, em sẽ không xa anh nữa.”
“Tiểu Vân, anh thực sự rất nhớ em.”
Lãnh Dật Hiên hôn lên môi cô, An Dụ Vân cũng đón lấy nụ hôn của hắn. Năm năm cách biệt, nụ hôn này như một viên đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng khiến lòng cô rạo rực không thôi. Lãnh Dật Hiên hôn càng ngày càng cuồng nhiệt, dịu dàng đặt cô nằm xuống giường.
“Ưm… anh, phòng của con ở bên cạnh, nó sẽ tỉnh giấc đó.”
“Nhưng anh không nhịn được.”
Lãnh Dật Hiên mặc kệ, hắn vẫn không đời nào chịu buông tha cho thân thể xinh đẹp của An Dụ Vân. Năm năm nhớ nhung cũng là năm năm hắn sống cấm dục, bây giờ được gặp lại bóng hình hắn hàng đêm mong nhớ, hắn đâu phải Liễu Hạ Huệ đâu mà nhịn nữa.
“Anh nhẹ một chút thôi nhé.”
An Dụ Vân trải qua một lần sinh con nhưng dấu vết vẫn không lưu lại trên người cô quá nhiều. Lãnh Dật Hiên nhìn thân thể xinh đẹp trắng nõn nà dưới thân, trong lòng xốn xang, hắn sờ lên vết rạn da ở phần bụng dưới của cô, ánh mắt chua xót.
“Sinh đứa nhóc đó có phải đau lắm không?”
“Không biết nó giống ai nữa, hành hạ em hơn nửa ngày mới chịu chui ra. Nhưng nhìn thấy con như vậy em quên cả đau, bây giờ vẫn thấy thật hạnh phúc khi ông trời đã cho Tiểu Thiên đến với em.”
Nghĩ đến An Dụ Vân một thân một mình tự chăm con, một mình sinh con, trong lòng Lãnh Dật Hiên không biết có bao nhiêu tâm tình phức tạp. Hắn nhất định sẽ bù đắp cho cô thật tốt, nhất định sẽ là như vậy.
Khoảnh khắc hắn đưa người anh em của mình xâm nhập vào hạ thân của cô, Lãnh Dật Hiên cảm thấy cả người tê rần, lâu như vậy hắn mới được khai nòng, khó tránh không quen. An Dụ Vân trải qua một lần sinh con nhưng nơi đó vẫn chật hẹp như vậy, tựa hồ như muốn bức chết hắn. Lãnh Dật Hiên giải phóng dục vọng năm năm qua, giải phóng biết bao nhiêu nhung nhớ lên thân thể cô, sau đó ôm chặt lấy cô không rời.
An Dụ Vân quay về nước, dắt theo bánh bao nhỏ Tiểu Thiên, tất cả đều khiến mọi người vỡ oà. Vốn là Lãnh Dật Hiên đi công tác, sao lại có thể đem theo vợ con về luôn rồi?
“Nó không khách quan, Lãnh Dật Hiên, tại sao có thể nhanh như vậy cậu với cô ấy sinh được một cục bánh bao này rồi?”
Phong Kiện Lôi để Tiểu Thiên ngồi trong lòng mình, vẫn có chút gì đó không thể hiểu nổi, nhiệm màu nhìn cậu bé đang ngoan ngoãn ăn một chiếc bánh ngọt.
“Thời gian đó tôi đi ra nước ngoài thì đã có thai rồi, sau đấy thì sinh con.”
“Uầy, cô là siêu nhân à? Một mình cô ở nước ngoài cũng có thể chăm được một đứa bé xinh xắn thế này.”
“Sao không được, anh nhìn xem.”
Lãnh Dật Hiên vốn sẽ không bao giờ cho An Dụ Vân chạy trốn thêm một lần nào nữa. Vừa về nước, hắn liền qua xin phép bố mẹ cô, đem cô đi đăng kí kết hôn luôn. An Dụ Vân cười khổ, nào, cô cũng đâu có muốn đi đâu chứ, làm sao hắn lại khẩn trương đến như vậy.
Làm xong đăng kí kết hôn, hai người cũng đi làm khai sinh cho cậu nhóc Tiểu Thiên. Tiểu Thiên thực ra chỉ là tên gọi, cái tên của cậu bé được mẹ đặt là Lãnh Dật Thiên, dựa theo tên bố nó, mẹ nó đã nói rất nhiều lần cho nó rồi, mẹ nó rất yêu bố nó nên mới đặt tên gần giống như vậy.
Lãnh Dật Hiên sửa lại căn phòng của An Dụ Vân làm phòng cho con, mua thêm cực kì nhiều đồ chơi, bất kì thứ gì con thích đều sẽ không tiếc tiền mua. Tiểu thái tử về nước trở thành tâm điểm, ai cũng yêu thương, có gia đình nhà ngoại cưng như cưng trứng, có hai ông chú Phong Kiện Lôi và Dương Lâm sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu, hạnh phúc khôn xiết.
“Em rời đi năm năm như vậy, bây giờ về đây có còn muốn vào giới giải trí không?”
“Năm năm rồi, em đã vứt bỏ tất cả, cũng không muốn quay lại nữa. Em quay về đây cũng chỉ có vì anh thôi.”
Cô gặp lại Lương Di Tâm, trong lòng có biết bao nhiêu hối hận cũng chỉ thốt lên được câu xin lỗi. Lương Di Tâm ôm cô vào lòng, một giọt nước mắt rơi xuống, cô ấy không giận, chỉ vui mừng vì An Dụ Vân rốt cuộc đã quay về.
Năm đó An Dụ Vân biến mất không một dấu vết, Lãnh Dật Hiên đã thay cô xử lý tất cả mọi chuyện, Lạc Cảnh cũng đã đưa ra thông tin chính thức sau đó về việc An Dụ Vân vì biến cố gia đình nên phải đi nước ngoài. Sau đó thì cái tên An Dụ Vân trong giới giải trí cũng dần bị lãng quên.
Nhưng lãng quên rồi không có nghĩa là cô không thể trở lại. An Dụ Vân muốn trở lại với một danh phận khác, hình thức khác, không phải bước chân vào giới giải trí nữa.
“Chào mọi người, chúc mọi người một buổi tối vui vẻ. Cảm ơn mọi người đã cùng tôi đến đây dự dạ tiệc hàng năm của Lãnh thị, sự hiện diện của mọi người luôn luôn là niềm hạnh phúc của tôi.
Suốt một năm qua Lãnh thị vẫn luôn giữ được vị thế của một tập đoàn hàng đầu, vẫn luôn gặt hái được nhiều thành công vang dội. Và vẫn còn một tin vui nữa mà tôi nghĩ mọi người ở đây cũng mong chờ đã lâu, Lãnh Dật Hiên tôi kết hôn rồi.”
Cả hội trường ngưng trọng, trời ơi cái gì đây? Tại sao đang yên đang lành Lãnh thiếu lại có thể dội một quả bom với sức công phá lớn đến như vậy tới tất cả mọi người vậy? Tất cả đều xôn xao cả lên, một số trong đó còn tiếc nuối bởi vì vị chủ tịch điển tra phong nhã này cuối cùng cũng đã kết hôn rồi.
“Hẳn là mọi người sẽ rất thắc mắc đúng không? Nhân ngày hôm nay tôi cũng sẽ đưa bà xã của mình tới, hy vọng mọi người chào đón bà chủ chính thức của Lãnh thị.”
An Dụ Vân mặc một chiếc váy đỏ, tệp màu với chiếc cà vạt mà Lãnh Dật Hiên đang đeo. Cô ung dung đứng sóng đôi với hắn, cúi chào mọi người. Năm năm trôi qua, An Dụ Vân tựa hồ như xinh đẹp hơn, khí chất năm xưa vẫn không chút nào mai một.
“Chào mọi người, tôi là An Dụ Vân, là vợ của chủ tịch Lãnh Dật Hiên, là bà chủ của Lãnh thị.”
Trời ơi! Tất cả mọi người đều được một phen chấn động. An Dụ Vân và Lãnh Dật Hiên đứng đó có biết bao nhiêu bá khí. Ảnh hậu năm năm trước, thiên kim danh viện nhà họ An là vợ của Lãnh Dật Hiên. Tất cả mọi người tối nay ăn dưa đến nghẹn rồi, tin này chắc chắn còn sốt dẻo hơn nhiều so với tin tức giới giải trí luôn mất.
Thẩm Viên Dung mắt chữ A mồm chữ O khẽ gõ gõ vai của Phong Kiện Lôi.
“Anh… cô ấy… cô ấy…?”
“Sao? Cô ấy là vợ của Lãnh Dật Hiên đó.”
“Không… Anh nhớ không? Cái đêm tiệc năm đó chúng ta yêu nhau, cô ấy đi cùng anh…?”
“Em vẫn nghĩ năm đó cô ấy là bạn gái anh à? Trời ơi bà nội của anh ơi, năm đó cô ấy không muốn công khai nên mới cùng anh đến.”
“Họ yêu nhau từ năm đó rồi sao?”
“Tất nhiên.”
Nhìn đôi nam nữ sóng đôi với nhau trên sân khấu không một ai là không ganh tị. Hai người đẹp đôi đến lạ lùng, nam nhân điển trai phong độ, nữ nhân xinh đẹp cao quý, từng cử chỉ trao cho nhau đều ngập tràn tình yêu thương. Ài, bỗng chốc Phong Kiện Lôi cảm thấy thật cân bằng, không uổng công trước giờ anh với Dương Lâm ăn cơm chó, bây giờ anh muốn lan toả điều này đến với tất cả mọi người, để mọi người phải cùng mắc nghẹn cùng anh mới vừa lòng hả dạ được.
An Dụ Vân có đến tìm Trần Tinh Vũ, bây giờ anh đang là một nhân viên của An gia, cùng mẹ sống trong căn hộ cũ ngày trước đã cho mẹ con cô mượn. Cô nhìn anh, tựa hồ như thiên thu cách biệt.
“Tiểu Vân…”
“Anh Tinh Vũ…”
Cô gửi lại toàn bộ số tiền năm đó Trần Tinh Vũ đã đưa cho cô để cô ra nước ngoài. Cô biết Trần gia có lỗi nhưng Trần Tinh Vũ vẫn là người bị hại, anh bị bố mình lừa dối, anh cũng vì suy nghĩ cho cô nên mới làm như vậy. Bây giờ An Dụ Vân về rồi, đối với năm năm qua vẫn chưa bao giờ giận Trần Tinh Vũ, cô gửi đến anh toàn bộ số tiền năm đó, hy vọng anh sẽ gầy dựng lại công ty cho riêng mình, mặc kệ quá khứ.
Trần Tinh Vũ hổ thẹn không muốn nhận, nói rằng đó chính là đền bù cho cô, nhưng An Dụ Vân vẫn kiên quyết gửi lại cho anh. An Dụ Vân đối với chuyện này sẽ không để bụng.
Trần Tinh Vũ nhìn An Dụ Vân rồi khẽ cúi đầu hạ tầm mắt xuống, từ trước đến nay anh vẫn chưa bao giờ xứng đáng với cô.
“Anh yêu, nếu như từ đầu không có nhiều chuyện xảy ra như vậy chúng ta liệu có gặp được nhau không nhỉ?”
An Dụ Vân nằm trong lòng Lãnh Dật Hiên, bâng quơ suy nghĩ về tất cả những chuyện đã qua, An gia gặp biến cố, cô uống rượu say gặp hắn rồi tiếp diễn đến những chuyện về sau, cảm thấy có chút nhiệm màu. Lãnh Dật Hiên đối với câu hỏi này cũng không biết nên trả lời như thế nào cho vừa luôn.
“Số phận đã an bài như vậy thì anh chỉ biết như vậy, nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy hối hận khi được gặp em và yêu em. Em và con bây giờ là nguồn động lực sống lớn nhất của anh.”
Đúng như vậy, mọi việc đều đã có số phận an bài, không khi nào biết trước được. Nhưng An Dụ Vân đời này kiếp này phải cảm ơn số phận đã cho cô gặp được người đàn ông này, nếu có thể được quay lại cô vẫn sẽ chọn người đàn ông này.
- HOÀN