Một câu nói mà cô lại nói tới không liên tục, âm thanh nhỏ đến mức gần như có thể xem nhẹ không tính toán, nhưng Lục Đình Vỹ vẫn là nghe rõ ràng không thiếu một chữ nào.
Đáy mắt của anh lộ vẻ sự bình lặng không hề bận tâm lại đột nhiên thoáng qua một tia sáng kỳ dị: "Cô khẳng định sao?"
"Ừ."
Cô gật đầu một cái, hai gò má đỏ hồng xinh đẹp ướt át, ngũ quan xinh xắn, tinh xảo đến mức cả nét bút khéo léo cũng khó mà vẽ được, nhìn qua, lại có một loại mỹ cảm làm rung động lòng người.
Trái tim của anh bỗng nhiên đập nhanh hơn một chút, trong lòng rung động nhẹ, môi cong lên nói: "Vậy chính là cung kính không bằng tuân mệnh rồi."
Dứt lời, anh không che giấu nữa, để ly rượu xuống, đưa cánh tay dài ra ôm eo của cô, ôm cô thật chặt ở trong ngực, cùng lúc cúi đầu xuống hôn lên bờ môi của cô.
Ầm.
Đường Nhã Phương chỉ cảm thấy giống như có thứ gì đó nổ tung ở trong đầu khiến cho mạch suy nghĩ của cô trống rỗng một mảnh.
Nụ hôn của anh, nhẹ nhàng nhàn nhạt, mang theo mùi hương của rượu, lại dường như có một sức hấp dẫn to lớn, thăm dò, trăn trở không yên ở trong miệng cô, đánh chiếm thành trì, trong khoảnh khắc, đã cướp hết sạch lý trí của cô.
Trong đầu của Đường Nhã Phương vù vù vang dội, hai mắt mơ mơ màng màng nhìn người đàn ông trước mắt, không có cách nào miêu tả được loại cảm giác kỳ diệu đó.
Cô chưa từng nghĩ tới, trên thế giới này lại có một loại hôn như vậy, giống như mưa to gió lớn, tràn ngập chiếm giữ, nhưng lại khiến cho người ta ăn một lần càng muốn ăn thêm, đắm chìm trong đó.
Thuốc độc!
Dưới sự rối loạn, trong đầu Đường Nhã Phương xẹt qua hai từ, cảm thấy cả người muốn hãm sâu vào, nghiện đến mức khó mà bỏ được.
Không ngờ qua được bao lâu, mãi cho đến khi Đường Nhã Phương cảm thấy không khí trong phổi giống như bị rút sạch, cuối cùng Lục Đình Vỹ mới thả cô ra.
Trong mắt của anh phủ đầy lửa, nhưng đến điểm là dừng, không có làm thêm một bước động tác nào.
Đường Nhã Phương dựa vào ngực của anh, thở hổn hển không ngừng, sau khi tới lúc tỉnh lại, mới thản nhiên nói: "Cảm ơn."
Cô cảm ơn anh dừng lại đúng lúc.
Lục Đình Vỹ đè lại sự nóng nảy ở trong lòng, từ chối cho ý kiến với lời cô nói, "Không sao, thứ tốt lướt qua ngừng lại, về phần cấp độ sâu hơn lần sau nói tiếp."
Đường Nhã Phương nghe vậy, khẽ cười thành tiếng: "Tôi phát hiện, ý mà anh và tôi hiểu không giống nhau lắm."
"Hử? Bà xã cho rằng anh là dạng người gì?" Lục Đình Vỹ tò mò nhếch mày.
"Âm điệu thấp thần bí, chặt chẽ cẩn thận lạnh lùng hà khắc, thủ đoạn sắt máu, nói một không hai, cao xa không thể chạm tới."
"Vậy hiện tại thế nào?"
"Không có khó tiếp xúc giống như trong tưởng tượng của tôi."
Lục Đình Vỹ sâu sắc nhìn cô một cái: "Đối với em, tôi chỉ sẽ khiến em thấy được trạng thái chân thực nhất, đến mức lạnh lùng hà khắc chỉ là đối ngoại mà thôi."
Đường Nhã Phương nghe vậy, bỗng nhiên cảm thấy có chút nói không thành lời.
Người đàn ông này rốt cuộc vẫn giữ nguyên một trăm phần trăm sự tín nhiệm đối với cô.
Anh lúc này đối xử tốt với cô, cô làm sao có thể nào lừa dối anh?
"Vậy tôi cũng sẽ để anh thấy được tôi chân thật nhất."
Sau cùng, cô đã đồng ý.
Đêm tân hôn thứ hai, Đường Nhã Phương cùng Lục Đình Vỹ đã hoàn thành bước thứ nhất trong chuyện vợ chồng.... cùng giường chung gối.
Hai vợ chồng tôn trọng nhau, đạt đến được nhận thức chung không vượt quá cái giới hạn kia.
Đêm nay, Đường Nhã Phương ngủ rất yên tĩnh không hiểu được, ngày kế tỉnh lại, trong phòng đã không thấy bóng dáng của Lục Đình Vỹ.
Đường Nhã Phương trước đây cứ cho là anh đi làm rồi, nhưng lúc xuống lầu, lại phát hiện Lục Đình Vỹ vẫn còn ở đó đang đợi cô cùng nhau ăn sáng.
Thức ăn trên bàn rất thịnh soạn, có món ăn Việt Nam cũng có đồ kiểu Tây, rất nhiều món giống như đều làm theo khẩu vị của Đường Nhã Phương.
Cô ngồi đối diện anh chọn một chén cháo rồi bình tĩnh ăn, nhưng lúc này Chu Như Ngọc lại gọi điện tới.
Đường Nhã Phương nhíu mày một cái trên mặt thoáng hiện vẻ chán ghét.
"Làm sao vậy?" Lục Đình Vỹ nhận thấy sự khác thường của cô ngẩng đầu hỏi một câu.
"Một cuộc gọi mà tôi không muốn nghe."
Đường Nhã Phương vẻ mặt u ám nói, hiển nhiên là đoán được Chu Như Ngọc lúc này sẽ gọi điện tới chắc chắn không có chuyện gì tốt.
Sự thật cũng là như vậy, Đường Nhã Phương mặc dù không muốn nghe nhưng cuối cùng cũng nhấc máy. Giọng nói của Chu Như Ngọc tràn đầy sự khoe khoang và khiêu khích: "Nhã Phương, tôi nghe ba nói, chị dọn ra ngoài rồi, tối mai là lễ đính hôn của tôi và Vịnh Phong, chị phải trở về tham gia đó!"
Đường Nhược Sơ thật sự muốn cười ha ha vào mặt cô, nhưng mà cô vẫn nhẫn nhịn, cười lạnh nói: "Chu Như Ngọc, nhặt giày rách mà người khác không cần còn ở đó gật gù thích thú, cô vẫn là số một rồi."
Nói xong cũng không đợi Chu Như Ngọc bên kia trả lời đã trực tiếp ngắt máy, toàn bộ động tác làm liền một mạch.
Lục Đình Vỹ nhếch mày nhìn cô nhếch môi: "Nhìn không ra nha, bà xã cũng có khí phách như vậy."
"Quá khen! Đây mới chỉ là một góc băng sơn mà thôi."
Đường Nhã Phương để điện thoại xuống tiếp tục cúi đầu ăn cháo.
Lục Đình Vỹ vẻ mặt có chút hứng thú nhìn cô, bỗng nhiên cảm thấy người vợ mới cưới này rất thú vị.
"Cô ta đối xử với em như vậy, tại sao em còn định đáp lễ với cô ta?"
Trầm ngâm trong chốc lát Lục Đình Vỹ bỗng nhiên hỏi.
Tài liệu mà anh sai Ngô Tư Lăng điều tra rất đầy đủ, nắm rõ trong lòng bàn tay mọi chuyện liên quan đến Đường Nhã Phương.
Đường Nhã Phương cũng biết chuyện này, ngược lại cũng không quan tâm, hơn nữa cô vốn là cũng không có muốn giấu diếm những chuyện này với Lục Đình Vỹ.
Cô chỉ cần nghĩ tới mọi chuyện mà Chu Như Ngọc và Vi Vịnh Phong đã làm, đáy lòng vẫn không nhịn được căm hận: "Còn chưa nghĩ ra nhưng ít nhất không thể để bọn họ sống tốt được."
Lần này Lục Đình Vỹ không có nói tiếp nhưng sự hứng thú đối với cô ở trong mắt lại càng thêm dày đặc.